Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 173

Chương 173

Cô nhếch môi cười chế giễu.

Cô không nên cảm động mới đúng.

“Cười cái gì?”

Lục Kiến Thành hỏi cô, không hiểu vì sao anh cảm thấy nụ cười này của Nam Khuê khiến anh vô cùng không thoải mái.

Trong lòng anh thậm chí còn cảm thấy bối rối, cảm giác Nam Khuê càng ngày cách anh càng xa.

“Vì sao không trả lời?”

Nam Khuê nhếch môi, cô từ chối trả lời.

Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, anh đưa tay giữ cằm Nam Khuê: “Nam Khuê, nói chuyện.”

“Tôi không muốn nói.”

“Vì sao không muốn nói?”

Lục Kiến Thành nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt khó hít thở.

Anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, anh lẩm bẩm: “Nam Khuê, là anh ta, đúng không?”

“Cái gì mà là anh ta?” Nam Khuê cảm thấy khó hiểu.

“Đừng giả vờ nữa.” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Lúc kết hôn em nói với anh mình yêu thầm một người đàn ông từ rất lâu, lúc ly hôn em lại nói cho anh mình thầm mến một người đàn ông, là anh ta, đúng không?”

Giọng Lục Kiến Thành khi nói lời cuối cùng trở nên vô cùng trầm thấp, vô cùng thất bại.

Anh cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đè lên, buồn rầu, đặc biệt khó chịu.

Trước kia anh luôn ngóng trông ngày hai người ly hôn, sau đó đường ai nấy đi.

Nhưng bây giờ, không biết vì sao, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện hai người ly hôn, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh để đi tìm người đàn ông khác anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thậm chí là ghen tị đến phát điên.

Lục Kiến Thành, rốt cuộc mày bị sao vậy?

Bị bệnh sao?

“Trả lời anh.” Anh nhìn Nam Khuê, cố chấp muốn một đáp án.

Nam Khuê cười cười.

Nhưng nụ cười kia quá thê lương.

Giờ phút này cô đã hoàn toàn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.

Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, rốt cuộc là mắt anh mù hay tim anh mù, tất cả tấm lòng của tôi đối với anh, anh đều làm như không thấy, đúng không?

Cô yêu anh, đáng tiếc anh không cảm nhận được dù chỉ một chút, còn cảm thấy cô yêu người đàn ông khác.

Có khả năng đây là chuyện buồn cười nhất, chuyện đáng để chê cười nhất trên thế giới này.

Nam Khuê không nhịn được mà cười.

Cô ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Lục Kiến Thành: “Anh muốn suy nghĩ như thế nào thì nghĩ!”

Không quan trọng.

“Vậy mà lại đúng là anh ta thật.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành trở nên ảm đạm không còn một tia sáng.

Bình Luận (0)
Comment