Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1735

Chương 1735

“Không cần nhìn, cha mẹ đã mang mấy đứa đi rồi, cho nên bây giờ là thế giới hai người của chúng ta.”

Nói rồi anh ôm lấy eo Nam Khuê để cô ngủ cùng với mình.

Lúc đầu Nam Khuê không buồn ngủ, nhưng khi anh ôm cô, khi nghe tiếng tim đập của anh, cô lại cảm thấy buồn ngủ.

Lần này Lục Kiến Thành tỉnh dậy trước cô.

Nam Khuê vừa mở mắt đã thấy đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh.

“Bây giờ ôm bà xã đi ngủ cũng thành điều xa xỉ.” Lục Kiến Thành vô cùng bất mãn.

“Hai năm mà thôi, sau này anh còn thời gian cả đời mà.”

“Ừm, nghĩ vậy khiến anh cảm thấy cân bằng hơn nhiều.”

Nghĩ đến chuyện một mình anh ở lại với ông nội một lúc, Nam Khuê hỏi: “Đúng rồi, hôm qua một mình anh ở lại với ông nội để nói gì vậy?”

“Em thử đoán đi.”

“Ừm, em đoán người nào đó ở lại nói cảm ơn và xin lỗi ông nội.”

Lục Kiến Thành nhíu mày: “Ý của em là sao?”

Nam Khuê đưa tay nhéo mặt anh: “Chính là cảm ơn ông nội để anh cưới em, vậy nên anh mới có một người vợ tốt như em, đúng không?”

“Em trở nên tự luyến vậy từ khi nào thế?” Lục Kiến Thành cũng đưa tay cưng chiều véo má cô.

“Vậy anh nói xem em đoán có đúng không?”

“Ừm, bà xã đại nhân nói cái gì cũng đúng.”

Vài ngày sau, Nam Khuê lại một lần nữa bị Lục KIến Thành làm cho cạn kiệt sức lực, vừa tắm rửa xong đã nằm xuống giường ngủ say.

Lục Kiến Thành tự mình mặc cho cô một bộ váy liền, sau đó ôm cô ra cửa phòng ngủ.

Vân Thư đã sớm chờ bên ngoài: “Đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

“Vâng, mấy đứa bé giao cho mẹ vậy, con đi trước, mẹ và mọi người đến sau nhé.”

“Được.”

Sáng hôm sau, Nam Khuê vừa mơ màng tỉnh lại đã không tin những gì mình đang thấy.

Cô cảm thấy mình hình như đang bay trên trời, xung quanh đều là những đám mây mềm mại lơ lửng trắng mềm như kẹo bông, bầu trời xanh thẳm, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp.

Là mơ sao?

Cô dụi mắt, lần nữa nhìn tiếp, trước mắt vẫn là trời xanh mây trắng.

Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra một lần nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn như vậy.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Không phải là nằm mơ sao?

Lúc này Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, nhìn hành vi ngây thơ của cô thì không nhịn được mà nói: “Đồ ngốc này, cảnh tượng chân thật như vậy, em có lặp đi lặp lại một trăm lần như thế thì cũng vẫn sẽ thấy thôi!”

“Anh nói đây là thật sao?” Nam Khuê xoay người nhìn anh.

Lục Kiến Thành hôn lên trán cô một cái rồi trả lời: “Bà xã, anh nhất định phải nói cho em biết, bây giờ chúng ta đang ngồi trên máy bay.”

Bình Luận (0)
Comment