Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 189

Chương 189

“Tôi muốn mua chiếc này, lấy hai chiếc.” Nam Khuê nói xong trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên.

Ừm, giây phút này, hình như cô cũng cảm nhận được một chút sự hưng phấn và thích thú khi trở thành người có tiền rồi.

Hoá ra cảm giác khi bản thân tiêu tiền đích thực là rất khác nhau.

Lâm Niệm Sơ cười đưa thẻ của mình ra: “Quẹt riêng đi.”

Nam Khuê không vui bĩu môi nhìn cô: “Đã nói là để tớ thanh toán rồi, tớ tặng cho cậu, sao cậu lại nuốt lời rồi?”

“Thôi bỏ đi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, nếu như tớ dùng tiền của Lục Kiến Thành rồi, lần sau phải nghe lời anh ta, hoặc phải tiết lộ cho anh ta chuyện gì đó khiến Khuê Khuê của chúng ta ấm ức thì phải làm sao.”

*Ý chỉ khi nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

“Thế nên, tớ vẫn nên không cho anh ta nắm được cơ hội nào.”

Nghe thấy những lời này, Nam Khuê cũng không tiếp tục kiên trì nữa. Cô hiểu rất rõ tính cách của Niệm Niệm, chỉ cần là cô ấy đã quyết định thì rất khó để thay đổi.

Hai người thanh toán xong liền giúp nhau đeo dây chuyền lên.

Khi hai người đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên lại bắt gặp được bóng dáng quen thuộc.

Vốn dĩ một trong số đó là người mà Nam Khuê không muốn nhìn thấy, kết quả vừa đến lại đến cả đôi.

Nam Khuê kéo tay Lâm Niệm Sơ muốn trực tiếp đi qua bọn họ. Không phải cô sợ bọn họ, chỉ là không muốn lãng phí lời nói với những người không đáng, càng cảm thấy lãng phí thời gian vào những người như thế này thì càng không đáng.

Không ngờ, Phương Thanh Liên vẫn mở miệng gọi cô: “Nam Khuê, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”

“Thế à, tôi cũng không ngờ đến.” Nam Khuê lạnh lùng nói.

Lúc này, Lục Nhu nổi khùng lên chạy tới trước mặt Nam Khuê, ngửa mặt lên tức giận nhìn cô: “Cô là Nam Khuê? Lần trước khổ sở giấu giếm tôi đấy chứ!’

“Lúc trước khi ông nội vẫn còn, mọi người đều nhường nhịn cô, bảo vệ cho cô, bây giờ ông nội đã mất rồi, để tôi xem còn ai có thể bảo vệ cô đây?”

Phương Thanh Liên lập tức nhìn ra giữa họ có chuyện gì đó, cô ta nhìn Lục Nhu, dịu dàng hỏi: “Nhu Nhu, sao vậy? Con người cô Nam Khuê rất tốt mà, giữa hai người có phải có hiểu nhầm gì không?”

“Không có hiểu nhầm.” Lục Nhu dứt khoát nói.

Sau đó nhìn Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, chị không biết đâu, lần trước là vì cô ta hại em bị ông nội và anh Kiến Thành đuổi ra khỏi Lục gia, chật vật không chịu được, trở thành trò cười của tất cả mọi người.”

“Cái gì?” Phương Thanh Liên kinh ngạc.

Sau đó bày ra vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn Nam Khuê: “Nam Khuê, cô sẽ không làm chuyện như vậy đâu chứ, Nhu Nhu chỉ là một cô bé thôi, em ấy chưa được hiểu chuyện lắm, nếu như em ấy làm chuyện gì có lỗi với cô thì tôi thay em ấy xin lỗi cô.”

“Vậy thì cô Phương đây cũng lớn mặt quá rồi đó, còn có thể thay người khác xin lỗi? Chỉ đáng tiếc…” Nam Khuê nhìn cô ta, ném từng chữ từng chữ ra: “Tôi không chấp nhận.”

“Nam Khuê, cô nhất định phải hung dữ như vậy sao? Tôi biết vì Kiến Thành nên cô không thích tôi, nhưng dù gì Nhu Nhu cũng là em gái của Kiến Thành, tuy không phải là em gái ruột, nhưng vài thế hệ này của Lục gia chỉ có hai người họ là anh em, cho dù Kiến Thành có trách Nhu Nhu nhưng dù sao cũng là anh em, trong lòng anh ấy sẽ không ghi hận đâu.”

Bình Luận (0)
Comment