Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 200

Chương 200

Nói xong cô mới chú ý Chu Tiễn Nam đang mặc quần áo hàng ngày chứ không phải đồng phục cảnh sát.

Chu Tiễn Nam thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đến gối thì yên lặng cởi áo khoác ra cho Nam Khuê mặc, sau đó nói: “Hôm nay tôi và Đỗ Bằng nghỉ nên đến đây mua chút đồ.”

Anh ấy vươn tay đưa điện thoại cho Nam Khuê.

Lúc Nam Khuê thấy điện thoại, hai mắt sáng lên, cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Cảm ơn, anh giúp tôi nhặt sao?”

“Tiện tay thôi, cô thấy thế nào?”

Chu Tiễn Nam thấy tình trạng của cô rõ ràng không tốt lắm.

Quần áo lộn xộn, tóc tai cũng lộn xộn, những chỗ lộ đùi có thể nhìn thấy vết thương bằng mắt thường, tất cả đều là máu bầm.

Hơn nữa, nếu như anh ấy nhớ không nhầm thì hình như cô còn đang mang thai.

Là một người mang thai, tình huống vừa rồi đối với cô mà nói thì đúng là quá tệ.

Nam Khuê sờ lên bụng, đang định trả lời thì đột nhiên đối diện có một luồng sáng chói mắt chiếu đến, chiếc xe đen điên cuồng bấm còi, cô không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Chu Tiễn Nam kịp thời đỡ lấy cô.

Hình ảnh mà Lục Kiến Thành thấy khi mở cửa xuống xe chính là hai người đang nắm tay nhau.

“Nam Khuê…” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp dọa người.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Nam Khuê hoàn toàn ngẩn người.

Rõ ràng chỉ không gặp một ngày mà thôi, không hiểu sao cô lại có cảm giác như đã chưa gặp anh cả một thế kỉ vậy.

Quá ngoài ý muốn, cho nên cô đột nhiên không nhớ đến chuyện rút tay ra khỏi tay Chu Tiễn Nam.

Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành lại gần kéo tay cô từ tay Chu Tiễn Nam ra đặt vào tay mình, đồng thời bá đạo ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào ngực, lúc này Nam Khuê mới tìm lại được suy nghĩ của mình.

“Sao anh lại ở đây?” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không biết bây giờ cảm xúc của mình là gì.

Lúc cô cần anh nhất, anh không đến.

Mà trong lúc dễ hiểu lầm nhất thì anh lại đến.

Thời gian đến cũng thật đúng.

Nam Khuê lấy tay mình ra, đồng thời yên lặng đẩy Lục Kiến Thành ra.

Hành động này khiến Lục Kiến Thành vô cùng không vui.

Khuôn mặt anh trầm xuống, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra cả mực.

Nam Khuê kéo dài khoảng cách với anh, thậm chí còn làm hành động phân rõ giới hạn với anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhất là khi nhìn thấy áo khoác trên người Nam Khuê, Lục Kiến Thành đưa tay giật mạnh xuống.

Động tác đó còn có chút mạnh bạo, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào của ngày xưa.

Sau đó anh trực tiếp đưa áo cho Chu Tiễn Nam: “Cảm ơn, nhưng vợ tôi không cần mặc áo của người đàn ông khác.”

Lục Kiến Thành nói xong cởi áo mình ra mặc cho Nam Khuê, tư thế như muốn bao chặt cô từ trên xuống dưới.

“Anh Chu, thật xin lỗi, tính anh ấy không tốt, tính cách vô cùng tệ.”

Bình Luận (0)
Comment