Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 303

Chương 303

Cơm tối rất phong phú, một bàn đầy đủ, hơn nữa đều là đồ cô thích ăn.

Lục Kiến Thành cũng đang đói, sau khi rửa tay cũng vào bàn ăn cơm với cô, Nam Khuê ngồi bên trái, anh ngồi bên phải.

Bàn ăn tương đối lớn, hơn nữa sau khi hai người có ngăn cách, bàn ăn càng thêm trống trải.

Từ khi Lục Kiến Thành về nhà đến khi anh rửa xong tay cho đến khi anh ngồi xuống bàn ăn, toàn bộ quá trình Nam Khuê đều như không thấy anh.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô đều lạnh nhạt, yên lặng ăn đồ trong bát mình.

Thậm chí cô cũng rất ít khi gắp đồ ăn.

Rõ ràng đồ ăn trước mặt rất phong phú nhưng từ đầu đến cuối Nam Khuê chỉ gắp chút đồ ăn tước mặt mình, về phần những món ăn khác cô không đụng chỉ một chút, ngay cả bàn cô cũng không xoay dù chỉ một chút.

Sau khi phát hiện Lục Kiến Thành ngồi vào bàn ăn, tốc độ ăn cơm của cô rõ ràng nhanh hơn một chút.

Thấy cô cúi đầu ăn, Lục Kiến Thành chủ động gắp một con tôm đặt vào bát cô: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy.”

“Hôm nay tôi không muốn ăn tôm.”

Sau khi khách khí nói, Nam Khuê tiếp tục ăn cơm.

Lúc này thậm chí cô không còn tâm trạng nhìn người đàn ông này.

Nhìn thì sao chứ, cũng không thể thay đổi bất cứ việc gì, ngược lại chỉ làm cô cảm thấy đau lòng hơn.

“Vậy ăn chút cá.”

Lục Kiến Thành gắp cho Nam Khuê một miếng đã bỏ hết xương.

“Cảm ơn!”

Cô vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sau đó Lục Kiến Thành liên tục gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Nam Khuê.

Nam Khuê đều nhận hết, không hề từ chối.

“Tôi ăn xong, anh cứ từ từ ăn.”

Nói xong Nam Khuê bỏ bát đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng hai.

Cho đến lúc này, Lục Kiến Thành mới phát hiện những đồ anh gắp cho cô đều bị đặt chỉnh tề ở một góc trong bát, một chút cũng không đụng vào.

“Cô ấy ăn nhiều cơm không?” Lục Kiến Thành hỏi dì Bội.

Dì Bội thởi dài: “Ban nãy chỉ ăn được gần nửa bát, đồ ăn cũng không ăn nhiều, tôi hầm canh cá thiếu phu nhân thích cô ấy cũng không ăn chút nào.”

“Tôi đã biết, dì đi xuống đi.”

Lục Kiến Thành đứng dậy, múc một chén canh cá rồi mang lên tầng hai.

Lúc anh lên tầng hai, Nam Khuê đang tìm đồ ngủ để đi tắm.

Thấy anh đột nhiên đi vào, cô hơi giật mình nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên bình thường.

“Dì Bội nói buổi tối em không ăn, không phải em rất thích canh cá sao, anh mang lên cho em, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Lục Kiến Thành vẫn vô cùng dịu dàng, nhã nhặn, nho nhã, nhưng sự dịu dàng này lại khiến Nam Khuê cảm thấy châm chọc.

“Không cần, tôi ăn rất ngon.”

“Nếu như em không muốn uống canh cá thì anh sẽ cho người làm canh khác, em muốn ăn canh gì?”

Bình Luận (0)
Comment