Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 340

Chương 340

“Thật đẹp!” Nam Khuê không nhịn được mà hô một tiếng kinh ngạc.

Cô vén rèm cửa lên, mở cửa sổ, chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, một tay chống cằm, yên lặng nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Không biết đã ngồi bao lâu, cô chỉ nhớ ráng chiều cũng tắt, mặt trời cũng lặn, trời dần tối, Nam Khuê vẫn duy trì tư thế như lúc trước, ngồi yên không nhúc nhích trên bệ cửa sổ.

Gió đêm càng ngày càng lạnh.

Váy áo trên người Nam Khuê bị gió thổi không ngừng tung bay, bàn chân trần nhỏ của cô lạnh như băng, gần như không có chút nhiệt độ.

Trên người cũng rất lạnh.

Cô đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mình, muốn bản thân ấm lên một chút.

Nhưng như thế nào cũng không có tác dụng, vẫn rất lạnh.

Vì “lạnh” đến từ đáy lòng cô, nên dù có mặc nhiều quần áo cũng vô dụng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Nam Khuê biết người hầu mang cơm lên, cô thản nhiên nói: “Đặt ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”

Cả ba bữa người hầu đều đưa cơm theo cách này, cũng không cảm thấy có gì lạ, bỏ cơm xuống rồi rời đi.

Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lên.

Nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.

Mưa phùn theo gió bay đến, rơi xuống da thịt non mềm của cô.

Lúc đầu chỉ có mấy giọt, Nam Khuê còn tưởng rằng mình khóc.

Cô đưa tay sờ lên mắt mình, lúc đó mới phát hiện không phải nước mắt của mình là mà nước mưa.

Nhưng sao cô lại có cảm giác như ông trời đang khóc thay cho mình vậy?

Cô nhớ bé con.

Rất nhớ rất nhớ.

Tay Nam Khuê nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Thậm chí cô còn có thể cảm giác được tiếng động như ngày trước, nghe được tiếng tim đập của bé, nhưng sao bây giờ bé lại không còn ở đây nữa?

“Bảo bối, mẹ xin lỗi…” Nam Khuê vùi đầu xuống đầu gối, nước mắt chảy xuống: “Thật xin lỗi bảo bối, mẹ rất kém cỏi, mẹ không bảo vệ con tốt.”

“Kiếp sau lúc chọn mẹ trên trời, con nhất định phải chọn một người mẹ có thể bảo vệ con thật tốt.”

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một phần quần áo trên đầu gối cô.

Khi người hầu phát hiện có điểm không hợp lý đã là một tiếng sau.

Cô ấy vốn muốn lên hỏi thiếu phu nhân đã dùng xong bữa tối hôm nay chưa, cô ấy cũng muốn tiện thể mang luôn bát đũa ba bữa hôm nay xuống, không thể để trong phòng mãi được.

Nhưng lúc lên tầng cô ấy mới phát hiện bữa tối vẫn để trước cửa phòng, không có chút xê dịch.

“Thiếu phu nhân…” Người hầu gõ cửa, đứng bên ngoài gọi to.

“…”

Nhưng bên trong lại vô cùng yên lặng, không có chút âm thanh nào.

Bình Luận (0)
Comment