Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 36

Chương 36

“Nếu như hôm nay người bị xe đâm không phải là cô ta mà là tôi thì sao?”

“Lục Kiến Thành, anh sẽ để cô ta xin lỗi tôi sao?”

Một phút.

Ba phút.

Thứ Nam Khuê nhận được chỉ là sự im lặng của anh.

Cũng đúng, cô vốn không nên hỏi.

Rõ ràng biết rõ đáp án nhưng vì sao vẫn còn muốn ảo tưởng chứ?

“Nam Khuê, không có nếu như, bây giờ người bị tai nạn là Thanh Liên, người bị thương cũng là cô ấy, mà em chỉ cần nói một câu xin lỗi là được, đây không phải là chuyện gì quá đáng cả.”

Ha ha, không quá đáng.

“Thật sao?”

Cô cười lạnh, không tiếp tục để ý đến anh, xoay người bỏ đi, không quay đầu lại nữa.

Về đến nhà, Nam Khuê nói nhà bếp làm một bàn đồ ăn thật ngon.

Không phải có câu hóa đau thương thành sức mạnh sao, không phải lúc đau buồn thì đồ ăn ngon là thuốc chữa tốt nhất à?

Nhưng cô vừa ngửi thấy mùi đã lập tức buồn nôn, cuối cùng cô hận không thể nhốt mình lại trong nhà vệ sinh nằm nôn.

Lúc ra ngoài, toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào.

Một số món ăn nhiều dầu mỡ, còn có một số mùi khá nồng cô cũng đều nói người làm bê xuống.

Cuối cùng cô chỉ ăn chút cháo hoa và một chút củ cải muối.

Cơm nước xong xuôi, Nam Khuê tắm rửa đi ngủ.

Cô thật sự vô cùng buồn ngủ, cho nên đầu mới chạm gối đã ngủ say.

Kết quả của ngủ sớm chính là cô tỉnh lại lúc ba giờ sáng.

Ngoài cửa sổ là một màu đen, đêm đen như một hồ nước sâu nhìn cái gì cũng không thấy.

Cô đưa tay, dường như theo quán tính sờ vào chỗ bên cạnh.

Chăn bên phải vẫn lạnh buốt.

Trái tim cô cũng lạnh buốt theo.

Quả nhiên anh chưa về.

Cũng đúng, Phương Thanh Liên bị thương, chắc chắn anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta, sao có thể quay về chứ?

Nam Khuê à Nam Khuê, rõ ràng đều biết mà sao còn mong chờ gì vậy?

Cô đứng dậy, chỉ mặc một cái áo choàng mỏng manh, sau đó đứng cạnh cửa sổ.

Đột nhiên sấm sét vang dội, tiếng sấm mạnh mẽ vang lên.

Sau đó mưa to như trút nước, từng giọt từng giọt to như hạt đậu điên cuồng va đập vào cửa sổ.

Nam Khuê lập tức trở lại giường, ôm chăn quấn lại thành một cục, cô có chút sợ.

Từ nhỏ đến lớn, thứ cô sợ nhất là mưa to, đặc biệt là sét đánh.

Vì mẹ là y tá nên thường xuyên trực ca đêm, cho nên lúc nhỏ cô thường tự mình ngủ một mình.

Bình Luận (0)
Comment