Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 363

Chương 363

Anh để chân trần, cứ thế mà ngồi xuống dưới sàn nhà tựa vào bên cạnh giường.

Không biết đã ngồi được bao lâu anh mới xoay người, tham lam lưu luyến mà nhìn vào gương mặt dịu dàng của Nam Khuê: “Vợ ơi, đây chắc là lần cuối cùng anh được gọi em như vậy rồi, một năm có 365 ngày, hơn 2 năm rồi, chúng ta đã cùng nhau vượt qua được hơn 800 ngày đêm rồi, vốn dĩ anh có nhiều thời gian để gọi em như thế, nhưng mà anh lại không biết trân trọng.”

“Anh biết em không thể nào tha thứ cho anh, thật ra thì anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.”

“Em có biết tại sao anh muốn đưa em về quê của ông bà không?”

“Lúc ông với bà vẫn còn sống, họ rất yêu thương nhau, trong trí nhớ hạn hẹp của anh, ông vẫn luôn che chở cho bà, vẫn luôn thương yêu bà, thật ra anh muốn nói với em, sau này anh cũng sẽ đối xử với em như vậy, sẽ đối xử với em như cách mà ông đối xử với bà. Anh có ý đồ, anh hy vọng sau khi dẫn em tới chỗ của ông bà rồi, hy vọng em sẽ xem xét lại cuộc hôn nhân của chúng ta một lần nữa, có thể cho anh thêm một cơ hội.”

“Nhưng mà mấy lời này, anh chỉ có thể đợi tới lúc em ngủ rồi mới có thể lén lút nói với em.”

Hóa ra Lục Kiến Thành tiếng tăm lẫy lừng không ai bì được, cũng có lúc nhu nhược và sợ hãi như bây giờ.

Đây là điều mà từ trước đến nay có đánh chết anh cũng không chịu thừa nhận, nhưng mà ngày này cũng đến rồi, lúc con người này thật sự xuất hiện, anh mới biết được trên thế giới này không gì là không thể cả.

Trước kia là anh quá kiêu ngạo, quá tự mãn.

Lúc rời đi, Lục Kiến Thành cúi đầu, định giống như mọi khi hôn vào trán cô một nụ hôn trân quý.

Nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Nam Khuê, anh cúi đầu xuống, ngay lúc nụ hôn dừng trên trán, anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Nhìn xuống, ánh mắt anh rơi vào đôi môi mềm đỏ thắm của cô, bỗng nhiên, anh không nghĩ gì nữa, không chút do dự hôn lên.

Môi của cô, rất mềm.

Ấm ấm, giống như hương vị của ký ức, khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.

Lần cuối cùng đi, đây chắc là cơ hội cuối cùng rồi, để anh tùy tiện một chút, bừa bãi làm càn một lần cuối thôi.

“Xin lỗi em Khuê Khuê!”

Cuối cùng, Lục Kiến Thành nói xong lời xin lỗi, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.

Ngay lúc anh vừa đóng cửa phòng, Nam Khuê nhẹ nhàng mở mắt ra.

Cô vẫn chưa ngủ, Lục Kiến Thành vừa đi vào cô đã biết rồi.

Cô chỉ không biết phải làm thế nào để đối diện với anh, thế nên mới giả vờ ngủ.

Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng hai người cũng đường ai nấy đi, khi lấy anh, cô gần như là được ăn cả ngã về không, cứ ngỡ rằng thời gian trôi qua, họ sẽ dần dần nảy sinh tình cảm, rồi anh sẽ quên đi quá khứ trước kia, rồi cũng sẽ yêu cô.

Thế nhưng bây giờ cô mới hiểu được, trong tình yêu thì “thời gian” chẳng có tác dụng gì.

Có người vừa gặp đã yêu, chỉ cần một ánh mắt thôi đã đủ yêu rồi, ví dụ như cô chẳng hạn.

Mà cũng có người cho dù là cả đời, cũng sẽ không yêu, ví dụ như Lục Kiến Thành.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng là hữu duyên vô phận.

Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn hành lý đi về quê của ông bà, đây là trạm cuối cùng trước khi li hôn.

Bình Luận (0)
Comment