Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 400

Chương 400

Một tia hào quang cuối cùng trong mắt nàng rơi xuống, ảm đạm không còn bất kỳ hào quang nào nữa.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà!” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê cười khổ, nhà?

Cô vẫn còn nhà sao?

Từ giây phút ly hôn, cô đã hoàn toàn không có nhà.

Lúc lên xe, hai người đều đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm nhạc lẳng lặng vang lên trong xe.

Không ai nói chuyện với nhau.

Mãi đến khi xuống xe, Lục Kiến Thành mới mở miệng nói một câu: “Đến rồi.”

“Được.”

Nam Khuê xuống xe, Lục Kiến Thành đi đậu xe, Nam Khuê tự mình về nhà trước.

Cô không dừng lại, đi thẳng lên tầng hai.

Sau đó lấy vali ra, bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, đồ vật chân chính thuộc về cô không nhiều lắm, cũng chỉ có một ít giấy tờ tùy thân, quần áo giày dép và mỹ phẩm, hơn nữa sắp xếp theo loại, cất vào cũng rất nhanh.

Khi Lục Kiến Thành bước vào, hành lý của cô đã sắp xếp được một nửa.

Giây phút đó, anh đứng sững sờ một lúc, trong lòng tràn đầy chua xót.

Cũng vào lúc này, anh mới chợt ý thức được một vấn đề quan trọng, bị anh xem nhẹ.

Đúng, bọn họ đã ly dị.

Làm sao có thể còn sống cùng nhà chứ?

Cô sẽ đi, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà này, từ đó trở đi sẽ không có bóng dáng của cô nữa.

Nghĩ tới đây, anh lập tức cảm thấy ngực hít thở không thông rất khó chịu, giống như có một sợi dây thừng siết chặt cổ anh, ngay cả thở cũng không thoải mái.

Rốt cuộc nhịn không được, anh bước lên, nắm lấy cánh tay Nam Khuê: “Đừng thu dọn nữa.”

Nam Khuê xoay người, khó hiểu nhìn về phía anh.

“Ngoại trừ Đỗ Quốc Khôn, em không có người thân nào ở đây, nhà cửa và công việc cũng chưa thu xếp ổn thỏa, ở chỗ này trước đi, chờ thu xếp xong xuôi mọi chuyện của em rồi chuyển đi cũng không muộn.”

“Nhất định em đã quen ở phòng này, em ở đây đi, anh chuyển đến phòng bên kia ở, sẽ không quấy rầy em.”

Nam Khuê ngước mắt giải thích: “Cảm ơn anh, nhưng anh không cần lo lắng, chuyện công việc đã quyết định rồi, chờ sư mẫu về nước tôi có thể đi làm, Niệm Niệm có một căn nhà, cách bệnh viện cũng rất gần, tôi chuyển đến đó ở.”

Dường như không ngờ cô đã sắp xếp mọi thứ, Lục Kiến Thành có chút sững sờ, trả lời: “Ở lại chỗ Lâm Niệm Sơ? Có làm phiền cô ấy không?”

“Nếu như là người khác, quả thật tôi còn khá lo lắng, nhưng tình cảm của tôi và Niệm Niệm hơn hai mươi năm, có thể nói từ khi sinh ra đã ở cùng nhau, tôi và cậu ấy đều sẽ không để ý.”

Lục Kiến Thành hắng giọng nói: “Anh không có ý này, ý anh là, cô ấy và Hoắc Tư Yến đang yêu nhau, nếu hai người ở cùng nhau, bọn họ có thuận tiện không?”

Bình Luận (0)
Comment