Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 452

Chương 452

“Nam trong phương nam, Khuê trong khe nước nhỏ ạ.”

Đúng vậy, đúng là như vậy.

Có vẻ như đây thực sự là đứa bé đó rồi.

Thật tốt, đúng là đi mòn giày sắt mà tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.

Người phụ nữ có chút kích động, nhưng vẫn liều mình nhịn xuống.

Sau khi Nam Khuê rời đi, người phụ nữ ngay lập tức nhìn Quý Dạ Bạch: “Cô gái này không tệ, hơn nữa còn làm trong bệnh viện của con, con phải cố gắng lên đấy.”

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, bọn con còn không biết nhau.”

Người phụ nữ liếc anh ta một cái rồi bất mãn nói: “Vừa nãy không phải đã biết rồi sao? Con bé vừa mới nói, nó tên là Nam Khuê, là nhân viên mới trong bệnh viện của con, con là viện trưởng, muốn theo đuổi một nhân viên không phải rất đơn giản sao? Nhất định là dễ như trở bàn tay.”

Quý Dạ Bạch cũng tức giận: “Con sẽ không làm theo ý mẹ, mẹ đúng là muốn có con dâu đến điên rồi.”

Người phụ nữ vẫn cố gắng nói: “Không, bây giờ mẹ chỉ muốn cô gái tên Nam Khuê này làm con dâu của mẹ, những người khác mẹ đều không cần.”

Quý Dạ Bạch: “…”

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng Quý Dạ Bạch bỏ đi trước, chỉ còn lại một mình người phụ nữ ngồi đó.

Bà ấy nhìn qua vị trí của Nam Khuê, duỗi tay chụp một bức ảnh sau đó gửi đi.

Rồi lại gọi điện thoại: “Tôi tìm được cô gái đó rồi, đi đối chiếu xem có phải là người này không? Còn nữa, điều tra xem người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai? Nhớ điều tra kĩ.”

“Nhớ lấy, nhanh lên, việc này rất quan trọng, nhất định không được chậm trễ.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Ngoài cửa, Lục Kiến Thành cũng không rời đi.

Từ khi Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đi vào, anh vẫn luôn chờ ngoài cửa.

Chờ một lúc, lại cúi xuống xem đồng hồ;

Chờ một lúc, lại cúi xuống xem đồng hồ.

Rốt cuộc hai người đang làm cái gì trong đó vậy?

Đi vào lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra.

Sau khi chờ khoảng nửa giờ, Lục Kiến Thành không chờ được nữa, cũng không còn kiên nhẫn nữa, duỗi chân trực tiếp đi vào.

Kết quả là vừa bước tới cửa chính của bệnh viện, liền thấy Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đang bước ra phía này, hai người đang nói chuyện gì đó, vừa đi vừa cười.

Lục Kiến Thành vừa thấy, trong lòng lại càng cảm thấy không vui.

Thấy hai người đang tiến đến cửa chính, anh lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Cuối cùng, khi họ đến cửa, Lục Kiến Thành lấy điện thoại di động ra và gọi cho Nam Khuê: “Alo, anh là Lục Kiến Thành.”

“Tôi biết, anh có việc gì không?” Nam Khuê hỏi với giọng điệu rất bình tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment