Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 454

Chương 454

Chu Tiễn Nam cũng nhận ra lời mình nói vừa rồi không hay lắm, lập tức sửa lại: “Tôi gọi chồng em đến đón, hoặc là đỡ em lên.”

Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi cũng thỏa hiệp: “Vậy phiền anh đỡ tôi lên rồi.”

“Không có gì.”

Lục Kiến Thành vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh Chu Tiễn Nam đỡ Nam Khuê, hai người đang chậm rãi đi vào trong.

Nói là đỡ, nhưng anh thấy hai người như đang ôm nhau luôn rồi.

Thật là điên rồi.

Từ khi tan làm đến giờ anh chưa làm được gì hết, chỉ có đi theo cô, nhưng càng đi càng thấy sốt ruột.

Thấy bọn họ lên rồi, Lục Kiến Thành chỉ xuống xe, tùy ý dựa vào xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đợi thời gian trôi qua.

Anh cũng không nhớ là mình đã đợi bao lâu, có lẽ là nửa tiếng.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Tiễn Nam rời đi.

Thấy anh ta lái xe rời đi, Lục Kiến Thành lập tức thả tàn thuốc xuống, gọi điện cho Nam Khuê, trực tiếp nói: “Em có ở nhà không?”

“Có.” Câu trả lời của Nam Khuê đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

“Vậy em đi xuống đi, anh có chuyện muốn tìm em.” Lục Kiến Thành nói.

“Tôi không muốn xuống.”

“Sao vậy? Gặp Chu Tiễn Nam thì không sao, nhưng lại không muốn gặp anh sao? Anh thấy em và anh ta ở bên nhau rất vui vẻ đấy.” Lục Kiến Thành nói, hũ dấm chua trong lòng lại đổ hết ra.

Bây giờ chỉ cần nhắc đến Chu Tiễn Nam là anh lại cảm thấy khó chịu.

“Lục Kiến Thành, anh nói chuyện có lý chút đi, tôi bị trật chân, không động đậy được, anh bảo tôi đi xuống tìm anh kiểu gì đây?”

Ba phút sau.

Lúc Nam Khuê ra mở của, trông thấy Lục Kiến Thành đang đứng bên ngoài, cô vẫn có chút ngạc nhiên.

“Sao anh tới đây?”

“Không phải em nói em trật chân sao?” Lục Kiến Thành nói.

Vốn dĩ anh rất tức giận khi nhìn thấy cô và Chu Tiễn Nam ở cạnh nhau.

Nhưng sau đó, khi nghe tin cô bị thương, bị trật chân, sự tức giận trong lòng anh đều bay đi hết.

Anh chỉ muốn lên thật nhanh để gặp cô và xem vết thương của cô thế nào.

Đột nhiên, Nam Khuê thấy cơ thể nhẹ bẫng, ngay sau đó đã bị Lục Kiến Thành bế lên.

Anh bế cô, đi thẳng đến ghế sô pha, sau đó đặt cô xuống.

Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy anh ở nhà cô còn tự nhiên hơn ở nhà mình.

Hơn nữa thấy anh dịu dàng săn sóc như vậy, cô thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.

“Bị thương ở đâu, để anh xem.”

Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đưa tay muốn cởi dép của cô ra để kiểm tra vết thương.

Bình Luận (0)
Comment