Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 488

Chương 488

“Nó đau quá, em không muốn nó đau chút nào, nhưng… Em lại không khống chế được, em thật sự không khống chế được.”

Cô càng nói càng khóc to hơn.

“Anh nói cho em biết đi, làm sao nó mới có thể hết đau? Làm thế nào mới hết khó chịu?”

“Thật xin lỗi Khuê Khuê, là anh sai rồi, anh không nên để em uống rượu, bây giờ anh sẽ đưa em đến chỗ bác sĩ.”

Lục Kiến Thành cho rằng cô uống rượu nên mới đau tim, nên mới khó chịu.

Nam Khuê cười cười, kéo anh một cái: “Lục Kiến Thành, anh đúng là tên ngốc, em không đau thân thể, em đau lòng.”

“Trái tim, chỗ trái tim đau, anh hiểu không?”

Nói xong cô ngẩng đầu lên, để mặc cho nước xả vào mặt mình.

Dường như làm như vậy mới có thể khiến nỗi đau dịu đi.

Nhưng như vậy cũng chỉ xoa dịu trong một lúc.

Nam Khuê một lần nữa ôm chặt lấy mình, cô tiếp tục ngồi dưới vòi hoa sen, cúi thấp đầu, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Đột nhiên một tiếng nghẹn ngào hòa vào cùng tiếng nước vang lên, dù rất nhỏ nhưng Lục Kiến Thành vẫn có thể nghe thấy được.

Cô ngẩng đầu, khóc nấc lên: “Lục Kiến Thành, sao anh có thể làm như vậy với em chứ? Anh biết em khó chịu đến mức nào không?”

“Thật xin lỗi, Khuê Khuê.” Anh không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, ngoài xin lỗi ra cũng không biết nói lời gì khác.

Chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi.

“Em không cần lời xin lỗi đó, nói xin lỗi thì được ích gì chứ?”

“Em thích anh như vậy, thích đến nỗi trái tim cũng đau, nhưng anh chỉ làm em đau lòng, chỉ khiến em khó chịu.”

“Anh ôm hai người phụ nữ kia, đối xử lạnh nhạt với em, anh chỉ coi em là người lạ, anh không lo lắng cho em, em đau, Lục Kiến Thành, tim em đau đến chết mất.”

“Hu hu…” Nam Khuê càng nói càng cảm thấy đau lòng.

Có lẽ do cồn nên cô không kiềm chế bản thân, nghĩ cái gì đều nói ra hết.

“Ông nội mất, em không có người thân, em không có mẹ, không có cha, cũng không có họ hàng, em cho rằng anh sẽ bảo vệ em, nhưng anh lại không, anh không những không bảo vệ em mà còn luôn khiến em đau lòng.”

“Lục Kiến Thành, anh có biết không, em không còn gì nữa, nhưng em không sợ, vì em biết em còn có anh, nhưng bây giờ ngay cả anh cũng không thuộc về em.”

“Em thích anh, rất thích rất thích, anh đừng không quan tâm em có được không?” Nói xong, nước mắt cô đong đầy đôi mắt.

Lục Kiến Thành nghe đến đó thì ngẩn người, cả người giống như tượng đá.

Anh mới nghe được gì vậy?

Cô nói thích anh?

Vậy nên người cô thích là anh sao?

Nhưng sao có thể chứ?

Bình Luận (0)
Comment