Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 553

Chương 553

Khi nhìn thấy trên cánh tay cô ta in hằn từng vệt xanh tím, có vệt còn đang ứ máu, trong lòng anh càng thêm khó chịu.

Anh lại xem cánh tay bên kia, kết quả càng nghiêm trọng. Trong lòng anh càng thêm nặng nề.

Bởi vì có thể liên lạc được với Lục Kiến Thành rồi trên trong lòng Nam Khuê cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Buổi sáng ra ngoài, tâm tình cô khá tốt. Bởi vì cảm thấy mỗi khi qua một buổi sáng mới thì ngày anh quay về càng gần hơn một chút.

Vậy mà, Nam Khuê có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô vừa ra khỏi cửa liền đụng phải cơn ác mộng.

Đỗ Quốc Khôn đang ngồi xổm dưới lầu của tiểu khu, nhìn thấy Nam Khuê, ông ta cắn một miếng bánh bao lớn, uống một ngụm nước, sau đó điên cuồng chạy qua.

Nam Khuê gần như không cần nghĩ cũng muốn cách ông ta càng xa càng tốt. Vậy mà Đỗ Quốc Khôn lại giống như một tên điên chạy qua đó, trực tiếp cản đường Nam Khuê.

“Ông đến làm gì?”

Bị ông ta cản đường rồi, Nam Khuê chỉ có thể dừng lại, không vui vẻ gì mà nhìn ông ta.

Nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen rồi.

Mỗi lần Đỗ Quốc Khôn đến tìm cô đều là có chuyện muốn nhờ vả hoặt có rắc rối không giải quyết được. Đương nhiên nhiều nhất chính là đến mượn tiền.

Chưa một lần nào ông ta tìm cô để làm một người cha tốt.

Thế mà lần này, khi Nam Khuê hỏi ông ta muốn gì, Đỗ Quốc Khuôn đột nhiên lại lắc đầu. Tiếp đó, ông ta lấy từ trong áo khoác ra một bọc được bao lại rất cẩn thận, mở bọc ra, ông ta cười hì hì đưa đồ ở bên trong cho Nam Khuê: “Cha nhớ là lúc nhỏ con thích ăn bánh bao hấp ở nhà này nhất, nhiều người quá, cha xếp hàng rất lâu mới mua được đấy. Cha vẫn luôn ủ nó lại, vẫn còn nóng đấy, con thử xem.”

Nam Khuê kinh ngạc nhìn ông ta, cả nửa ngày cũng không nói được gì.

Đỗ Quốc Khôn mua đồ ăn cho cô?

Còn là bánh bao hấp mà cô thích ăn nhất?

Làm sao có thể được?

Cô thấy mọi thứ giống như đang mơ vậy. Nam Khuê ngẩn người ra một lúc lâu cũng không đưa tay ra nhận.

Lúc này Đỗ Quốc Khôn cười nói: “Đứa nhỏ này, ngơ ra đấy làm gì, thời tiết buổi sáng rất lạnh, con còn không ăn thì nó nguội mất.”

Nói rồi, ông ta lập tức nhét bánh vào trong tay Nam Khuê.

Nhìn bánh bao hấp trong tay, hốc mắt Nam Khuê chợt ê ẩm. Bánh vẫn còn nóng, đặt ở trong tay khiến cô thấy ấm áp cả người.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được bất cứ ấm áp nào từ cha. Chữ cha này đối với cô cũng chỉ là xưng hô mà cô bất đắc dĩ phải gọi mà thôi, không còn chút ý nghĩa nào khác nữa.

Tuy nhiên khi tình thương gia đình chợt ập đến, cô cảm thấy mình cũng chỉ là một đứa trẻ, mong chờ tình cha dịu dàng như bao người khác mà thôi.

Cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ cần là chiếc bánh bao nhỏ này cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi.

Vành mắt cô đỏ lên. Nam Khuê hít một hơi, đưa bánh bỏ vào miệng ăn.

Thật là thơm, vẫn là mùi vị giống hệt như lúc nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment