Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 591

Chương 591

Một lúc sau, mới ổn định cảm xúc nói: “Không bất ngờ.”

“Hả? Cô Nam Khuê, sao cô biết được? Cô hiểu rõ về đội trưởng Chu của chúng tôi vậy sao?” Người đàn ông vừa rồi ngạc nhiên nói.

Nam Khuê rũ mi xuống, nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì theo tôi biết, đội trưởng Chu của các anh là người nhiệt tình, chỉ cần cứu người khác là sẽ không màng đến an nguy của bản thân mình.”

“Cô Nam Khuê, cô đúng là hiểu rõ về đội trưởng Chu của chúng tôi.”

“Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng anh ấy đã từng ra tay cứu tôi rất nhiều lần.”

“Thảo nào, hóa ra cô Nam Khuê và đội trưởng Chu của chúng tôi lại có mối lương duyên vậy. Đúng rồi, cô Nam Khuê, cô còn độc thân không? Có muốn suy nghĩ một chút về…”

Anh ấy còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên bên kia Lục Kiến Thành đã ho khan dữ dội.

Nam Khuê nghe thấy, ngực cô co lại, cảm thấy hơi lo lắng.

Nhưng cô vẫn đang xử lý vết thương cho Chu Tiễn Nam, không thể bỏ lại được.

“Tiễn Nam, vết thương của anh bị nhiễm trùng khá nghiêm trọng, tôi sẽ khử trùng cho anh trước rồi mới cầm máu.”

“Về viên đạn, hiện tại tôi chưa có đủ kỹ thuật, cần phải đến bệnh viện để bác sĩ gắp ra, Khử trùng sẽ hơi đau, anh cố chịu một chút, nếu đau quá thì nói cho tôi biết.”

“Được.”

Bên kia, Lục Kiến Thành: “…”

Nhìn thấy tất cả sự chú ý của Nam Khuê đều đặt trên người Chu Tiễn Nam, anh ho khan như thế mà cô cũng không để ý, anh thấy hơi buồn bực trong lòng.

Cả người cũng rầu rĩ không vui.

Hướng về phía Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại ho khan kịch liệt mấy tiếng.

Nhưng mọi sự chú ý của Nam Khuê vẫn đổ dồn vào Chu Tiễn Nam.

Mãi cho đến khi vết thương của Chu Tiễn Nam được xử lý xong, cô mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: “Tiễn Nam, được rồi.”

“Ừm, cảm ơn!” Chu Tiễn Nam cũng nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, cả hai nhìn nhau cười dịu dàng.

Nếu chỉ nhìn cảnh tượng này, có lẽ ai cũng sẽ thấy bình yên và tươi đẹp.

Nhưng Lục Kiến Thành lại không thấy vậy, anh cảm thấy cực kỳ chói mắt.

“Ui, a, đau.”

“Ôi, đau quá…”

Đột nhiên, Lục Kiến Thành vừa che miệng vết thương vừa hét lớn.

Phương Kính bên cạnh: “…”

Tổng giám đốc Lục, anh diễn giả quá, có thể diễn đạt một chút không?

Nam Khuê lập tức nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Khi đến bệnh viện, phải lấy viên đạn ra ngay, sau đó băng bó, xử lý cho tốt. Vết thương của anh không thể bị nhiễm trùng nữa đâu.”

“Chuyện đó …” Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Anh ấy cũng bị thương nặng, hiện tại tình hình có vẻ không ổn lắm, tôi phải đi xem thử, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ lại đến thăm anh.”

“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu, giọng nói vẫn dịu dàng, trước sau như một.

Bình Luận (0)
Comment