Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 624

Chương 624

Trợ lý kích động nói: “Lục tổng, tôi đang định gọi cho ngài, đã liên hệ được rồi, đoàn đội của giáo sư Trương sẽ lên máy bay về nước vào trưa mai, thế nên sáng mai có thể gặp ngài, địa điểm tôi đã chọn xong rồi.”

“Được, gửi địa chỉ cho tôi.”

Ngày thứ hai sau khi gặp Trương xong, Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi, anh uống một hơi hết cafe trong cốc.

Tảng đá áp lực trong lòng anh bao nhiêu lâu nay cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Uống cafe xong, anh lập tức gọi video call cho Nam Khuê. Nhìn thấy anh, Nam Khuê tự nhiên cảm thấy nhớ anh kinh khủng.

“Đi làm mệt sao? Có ngủ ngon hay không? Có nhớ anh không?” nhìn thấy Nam Khuê, anh hỏi liền một lúc mấy câu.

“Anh hỏi em một lúc mấy câu như vậy, em không biết phải trả lời câu nào?”

“Được, vậy chỉ hỏi một câu quan trọng nhất, có nhớ anh không?”

Nam Khuê không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế còn anh? Có nhớ em không?”

Lục Kiến Thành giơ điện thoại lên, trực tiếp gửi cho Nam Khuê trong video một nụ hôn mạnh mẽ: “Nhớ, rất nhớ rất nhớ.”

“Em cũng nhớ anh.” Nam Khuê vừa nói xong liền nghe thấy tiếng Đông Hoạ gọi cô: “Khuê Khuê, mau đến đây, tớ đã giúp cậu gọi cơm xong rồi.”

“Hoạ Hoạ đang gọi em ăn cơm, vậy em cúp trước đây.”

“Được, đi đi.”

Cúp điện thoại xong, tâm trạng Nam Khuê cực kỳ tốt, khi ăn cơm với Đông Hoạ cũng phá lệ mà tươi tắn.

“Bạn trai cậu lại đi công tác rồi?” Đông Hoạ hỏi.

Nam Khuê gật đầu: “Ừm, gần đây công việc của anh ấy bận.”

“Thật là ngưỡng mộ cậu.” Đông Hoạ bưng mặt mơ mộng.

‘’

Nam Khuê cười: “Chúng tớ thì có gì để ngưỡng mộ chứ, hai người đều rất bận, có thời gian cả tuần cũng không gặp được một lần.”

“Hai người bận như vậy còn có thể yêu đương, hơn nữa còn điên cuồng rải cẩu lương, ngược chết người không cần đền mạng, tớ làm sao có thể không ngưỡng mộ chứ.”

“Hả, có sao?” Nam Khuê không nghĩ như vậy.

Đông Hoạ lập tức chỉ mặt cô: “Đương nhiên là có, cậu xem cậu, cả mặt đều viết chữ tôi đang yêu đương, mấy chữ tôi rất hạnh phúc, cả người đều như gió xuân dập dờn vậy.”

“Rõ ràng tới như vậy sao?”

Đông Hoạ gật đầu thật mạnh: “Quả thực không thể rõ ràng hơn nữa, aizaa cô Nam Khuê, kính nhờ cô đó, cho cẩu độc thân như tớ một con đường sống đi.”

Nam Khuê nở nụ cười tươi tắn động lòng người.

“Hoạ Hoạ, cậu đáng yêu như vậy, có một ngày cậu cũng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của mình thôi.”

“Ừ, mượn may mắn của cậu, hy vọng đó là bạch mã hoàng tử chứ không phải ngựa xám.”

Nam Khuê cười phụt một tiếng. Cô che miệng lại, đôi mắt đầy ý cười cong cong nhìn Nam Khuê: “Không thể trách tớ được, thực sự cậu nói quá buồn cười rồi.”

Bình Luận (0)
Comment