Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 653

Chương 653

Trong chăn rất ấm áp, anh ôm lấy cô, chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong một vòng tay ấm áp.

Nhìn thấy Lục Kiến Thành, khóe miệng cô lập tức nở một nụ cười nhàn nhạt.

Thấy anh còn đang ngủ say, Nam Khuê rón rén bước xuống giường, sau đó vào bếp nấu sủi cảo làm bữa sáng.

Tuy rằng tài nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng loại đồ làm sẵn này, cô chỉ là nấu một chút thì vẫn làm được.

Lục Kiến Thành ngửi thấy mùi thơm.

Đưa tay sờ sờ, không sờ được sự mềm mại như tưởng tượng, anh lập tức mở mắt ra, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

Bữa sáng của hai người vừa ăn được một nửa, Lâm Tiêu đã tới, còn mang theo một đống văn kiện.

Ăn sáng xong, Nam Khuê đã sửa sang lại quần áo anh sẽ mặc.

“Hôm nay anh không đến công ty, ở nhà với em.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Kiến Thành, anh có lòng này, em đã rất vui. Lâm Tiêu đã tìm đến nhà, chắc là có chuyện rất quan trọng, em thừa nhận, em rất muốn anh có thể ở cùng với em nhiều hơn, nhưng em cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”

“Hơn nữa, so với ở bên anh nhất thời, thứ em muốn có chút xa xỉ.”

“Xa xỉ cỡ nào?” Ánh mắt anh nghiêm túc hỏi.

“Em muốn cả một đời.”

“Vậy vẫn chưa đủ xa xỉ.” Lục Kiến Thành nói: “Bởi vì, thứ anh muốn cho em chính là đời đời kiếp kiếp.”

Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê nghỉ ngơi một chút, sau đó đi giặt quần áo hai người đã thay.

Bởi vì quần áo của anh tương đối đắc, chủ yếu được đặt làm riêng thủ công, vì vậy Nam Khuê ngâm trong nước ấm trước.

Nếu như không phải cô tự tay đi giặt quần áo của anh, dù thế nào cô cũng sẽ không nghĩ tới cảnh tượng này sẽ xuất hiện ở trước mắt mình.

Dấu môi.

Khi nhìn thấy dấu môi phía sau áo của anh, tay Nam Khuê run rẩy.

Cả người cô đứng ở nơi đó, mà đầu trống rỗng.

Giây phút kia, cô bỗng nhiên không biết mình đang nghĩ cái gì.

Cũng không biết mình nên nghĩ như thế nào.

Chỉ biết là trời lạnh.

Toàn thân đều rất lạnh.

Rõ ràng cửa sổ đã đóng rồi, cả căn phòng kín không kẽ hở, nhưng cô lại cảm giác có một cơn rét lạnh từ đáy lòng dâng lên, từng chút từng chút chiếm đóng trong lòng cô.

Tuy rằng, cô hết lần này đến lần khác tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Không thể suy nghĩ lung tung.

Nhưng làm thế nào cô có thể không nghĩ về nó chứ?

Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tất cả mọi thứ đã được giải thích.

Bình Luận (0)
Comment