Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 678

Chương 678

Anh không lên xe.

Anh chỉ đứng bên chiếc xe, dầm mình trong mưa, thậm chí một chiếc ô che mưa cũng không lấy ra.

Nam Khuê lập tức đóng cửa sổ lại, tim đập thình thịch.

Trong lòng không khỏi thầm oán: Anh là đồ ngốc sao? Trời mưa to thế sao anh không ngồi vào trong ô tô mà tránh mưa?

Anh nhất định là cố ý làm vậy, cố ý dầm mưa để cô thấy, cố ý cho cô đau lòng.

Cô còn lâu đau lòng, anh cứ hết lần này đến lần khác lừa gạt cô, hết lần này đến lần khác chọn Phương Thanh Liên. Khi anh chọn Phương Thanh Liên sao anh không nghĩ đến tương lai sẽ như thế này?

Anh đã làm tổn thương cô sâu sắc như vậy, tại sao cô phải dễ dàng tha thứ cho anh?

Vào phòng ngủ, Nam Khuê trùm chăn kín mít và ép mình nhanh chóng đi ngủ.

Chỉ cần cô ngủ thì sẽ không nghĩ về nó nữa.

Nhưng ngoài cửa sổ vẫn mưa hết đợt này đến đợt khác, gió cũng to hơn, cô làm sao có thể ngủ được.

Nam Khuê đứng dậy, đeo tai nghe và cố tình bật một vài bài nhạc giúp ngủ ngon, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể ngủ được.

Lăn lộn vài lần, cô thừa nhận, cô vẫn bị anh ảnh hưởng.

Khoác thêm chiếc áo khoác dày, Nam Khuê thay giày và cầm ô đi xuống nhà.

Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng bên chiếc xe đang dầm mình trong mưa.

Anh ướt sũng khắp người, trên vạt áo cũng đang nhỏ từng giọt nước như mưa nhỏ.

Nhưng dù vậy, anh vẫn đứng đó hiên ngang, người thẳng tắp không hề gục xuống.

Đột nhiên, trong màn mưa lớn ấy, anh hình như đã nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc.

Dần dần, hình bóng ấy đến gần anh hơn.

Lục Kiến Thành nhìn thấy liền nghĩ đến cô, nhất định là cô.

“Khuê Khuê…”

Hét to một tiếng, Lục Kiến Thành đột nhiên vươn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó điên cuồng lao lên.

Khi người trước mắt thực sự xuất hiện trước mặt, cuối cùng anh mới cong môi cười vui vẻ: “Khuê Khuê, anh biết mà, em vẫn sẽ không nỡ, em nhất định sẽ xuống gặp anh mà.”

Nam Khuê lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Lục sai rồi, chỉ là có một số chuyện tôi chưa nói với anh, tôi nghĩ nên đích thân nói với anh thì hay hơn.”

“Có chuyện gì vậy?”

Nam Khuê nắm chặt lấy cán ô, cách một màn mưa lớn, cô đột nhiên mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.

“Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này tôi nên chính miệng nói với anh.”

Ngừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang ngậm một con dao, cố nén đau mở miệng: “Lục Kiến Thành, chúng ta chia tay đi.”

Nói xong, cô cầm chặt lấy cô và kiến quyết xoay người đi.

Nhưng mà vất vả lắm mới chờ cô xuống được, sao Lục Kiến Thành có thể dễ dàng để cô rời đi chứ?

Anh tiến lên một bước, kéo Nam Khuê, ôm chặt cô vào lòng mình.

Bình Luận (0)
Comment