Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 70

Chương 70

Lục Kiến Thành lập tức nói: “Nam Khuê, đừng uống.”

Nam Khuê chớp chớp mắt, nhìn anh một cách khó hiểu: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Lục Kiến Thành tìm một lý do hết sức miễn cưỡng: “Uống không ngon.”

“Không ngon sao? Tôi thử xem.”

Nam Khuê múc một thìa đang định đưa lên miệng thì đột nhiên Lục Kiến Thành liền cúi người ăn hết thìa cô vừa múc.

“Anh cố ý.” Nam Khuê bĩu môi tỏ vẻ tức giận nhìn anh. Càng khiến cô không ngờ tới chính là, một giây sau Lục Kiến Thành bưng bát tổ yến đó ăn sạch.

Nam Khuê nhìn chiếc bát thuỷ tinh trống không, chớp chớp mắt: “Có phải anh đói rồi không?”

“Không có.”

“Vậy anh tranh ăn với tôi làm gì?” Nam Khuê nhìn anh khó hiểu. Hơn nữa cô nhớ rõ ràng anh không thích ăn yến chưng mà, lúc trước khi cô ở nhà ăn yến, anh còn ghét bỏ nó.

Hôm nay là bị làm sao đây, một miếng đã ăn hết yến rồi. Không giữ lại cho cô chút xíu nào.

Cốc cốc cốc, chuông cửa vang lên. Nam Khuê vừa mở cửa ra, bác Chu đã cười hì hì hỏi: “Thiếu phu nhân, cô và thiếu gia ăn hết chưa? Tôi tới lấy bát đi.”

“Ồ, ăn hết rồi. bác Chu đợi một chút.” Nam Khuê nhanh chóng đưa hai chiếc bát cho bác Chu.

Nhìn thấy hai chiếc bát ăn hết sạch sẽ, nụ cười trên mặt bác Chu càng đậm, không ngừng nói: “Tốt, tốt, thật tốt!”

Bác gái Chu xuống lầu Vân Thư liền nóng ruột hỏi: “Thế nào rồi? Đều ăn hết rồi chứ?”

“Ăn rồi ăn rồi, phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân đều ăn hết rồi.” Bác Chu nở cười vui mừng.

Vân Thư cũng khó khăn mà nở nụ cười: “Sau lần này tôi không tin bụng Nam Khuê vẫn không có động tĩnh gì.”

“Phu nhân, bà dụng tâm như vậy, thiếu gia chắc chắn sẽ hiểu được, bà yên tâm đi, thiếu phu nhân chắc chắn sẽ sớm có em bé thôi.”

Trong phòng ngủ, Nam Khuê đóng cửa lại, trên mặt còn vẻ thắc mắc. Không phải chỉ là ăn một bát tổ yến thôi sao? Sao bác Chu lại vui vẻ tới như vậy.

Cô thấy cả bác Chu và Kiến Thành hôm nay đều kì lạ.

“Mau khai sự thật, có phải anh ở sau lưng tôi làm ra chuyện gì rồi không?” Nam Khuê bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ không thừa nhận, anh xua tay: “Không có, tôi có thể giấu em làm gì chứ.”

Vừa nói xong, anh liền cảm nhận được lại thêm một ngọn lửa đang bùng cháy trong người. Vả lại còn thấy mãnh liệt hơn lần trước.

Qua thêm nửa tiếng nữa, đúng vào lúc thuốc phát huy mạnh nhất. Khuôn mặt Lục Kiến Thành nóng rực, giống như vừa bước ra từ phòng xông hơi vậy, những làn da màu lúa mạch đều hồng rực lên.

Không chỉ như vậy, trên người anh cũng bắt đầu đỏ lên.

Nam Khuê rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, lập tức bước tới hỏi: “Anh làm sao thế? Mặt anh sao lại đỏ vậy?”

“Không sao.” Lục Kiến Thành cố gắng chống đỡ.

Đặc biệt khi ánh mắt rơi xuống bộ đồ ngủ đáng yêu của cô, nhìn thấy cần cổ non mềm trắng ngần như tuyết của cô lộ ra ngoài, ngọn lửa trong người anh càng bùng lên dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment