Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 73

Chương 73

“Mẹ tôi muốn tôi và Nam Khuê cùng lên giường, cậu nói là thuốc gì?” Lục Kiến Thành gằn giọng nói, Lâm Tiêu lập tức ngạc nhiên tới ngoác cả mồm: “Phu nhân được đó nha! Quả nhiên là dùng hết tất cả vốn liếng rồi.”

“Lập tức cầm thuốc tới đây, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuẩn bị cho đầy đủ, cất thuốc cho kĩ, nếu không lát nữa vào đây thì đừng có khóc.”

“Sao có thể khóc được, Lục tổng, anh đừng xem nhẹ tôi.”

Tắt điện thoại, Lục Kiến Thành hít một hơi thật sâu. Bây giờ chỉ hy vọng Lâm Tiêu mau mang thuốc tới.

Nhưng thời gian càng dài thì thuốc phát tác càng mạnh, anh sẽ càng khó chịu. Nghe thấy tiếng rên khẽ của anh, Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, cô bước từ trên giường xuống tới dép cũng không kịp mang, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra. Sau đó thay một bồn nước nóng.

“Nam Khuê, em làm gì đấy?”

“Tôi…” Nam Khuê không nói nên lời, nhưng mà cô trực tiếp bước vào bồn tắm, khom người ôm lấy Lục Kiến Thành, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh:

“Tôi biết anh rất khó chịu, tôi không muốn nhìn thấy anh khó chịu như vậy. Nếu như…” Mặt cô đã đỏ tới nhỏ giọt, những lời còn lại như dùng hết tất cả dũng khí của cô mới có thể nói lên: “Nếu như tôi đồng ý thì có phải anh không cần nhịn khổ sở như vậy nữa đúng không.”

“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt nín nhịn lại cơn giận dữ nhìn cô: “Đi ra ngoài ngay.”

“Tại sao? Rõ ràng anh đang rất khó chịu mà.” Cuối cùng là cô không nhẫn tâm. Vì anh cô sẵn sàng vứt bỏ đi kiêu ngạo của bản thân, vứt bỏ đi tự tôn của chính mình.

Cô vẫn luôn tự nói với bản thân, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút, nhẹ một chút là có thể không ảnh hưởng gì tới em bé. Cô dùng nhiều lời thuyết phục bản thân tới như vậy, nhưng cuối cùng lại nhận được lời từ chối vô tình như vậy.

“Nếu như anh lo lắng chuyện ngày mai ly hôn thì yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa với anh, đợi qua đêm nay rồi, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.”

“Tôi không khốn nạn tới như vậy, em ra ngoài.” Anh lớn tiếng như vậy, hung dữ như vậy.

Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống. “Tôi nghe người ta nói, loại thuốc này rất mạnh, nếu như không được giải toả có thể ảnh hưởng tới tính mạng đó.”

Không quan tâm đến những giọt nước mắt đang rơi, Nam Khuê đột nhiên cúi người xuống trực tiếp đặt lên môi Lục Kiến Thành một nụ hôn. Cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.

“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành cật lực nhịn xuống kéo cô ra. Đôi mắt đầy tia máu kìm nén lại cơn giận cuồn cuộn: “Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, ra ngoài ngay lập tức.”

“Nếu như tôi cứ ở đây không đi ra thì sao?” Nam Khuê đột nhiên bướng bỉnh nhìn anh hỏi.

“Người đàn ông trong lòng đó, không phải em nói đã yêu mười năm rồi sao? Bây giờ ở bên cạnh tôi không cảm thấy ấm ức sao? Hơn nữa tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với Thanh Liên nữa.”

Cô làm thế nào có thể nói với anh, người đàn ông đấy không phải ai khác mà chính là anh. Là Lục Kiến Thành anh đấy.

Nhưng mà, cô sẽ không nói. Vào giây phút này, toàn bộ lòng tự tôn của cô đã bị anh ném dưới chân mà chà đạp rồi. Cho dù cô có được tiếp thêm bao nhiêu dũng khí đi nữa thì cũng không có cách nào thử.

Đứng trước mặt anh, cô đã đủ mất mặt rồi.

Bình Luận (0)
Comment