Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 741

Chương 741

Nam Khuê gật đầu: “Gần đây công việc bận rộn có chút mệt mỏi.”

“Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi tốt rồi mới có tinh thần chào đón công việc ngày mai.”

“Nhưng…” Nam Khuê bĩu môi: “Tôi còn chưa tắm rửa, tôi muốn đi rửa mặt một chút.”

Lục Kiến Thành đè cô lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ, nhịn không được trêu chọc cô nói: “Anh đã giúp em rửa sạch rồi. M”

“Cái gì?” Nam Khuê nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trên mặt cô lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, tức giận nhìn Lục Kiến Thành: “Sao anh có thể làm như vậy? Bây giờ chúng ta không có mối quan hệ gì, tại sao anh lại tắm cho tôi?”

“Lục Kiến Thành, anh coi tôi là gì?”

“Hay là anh cảm thấy người đàn ông nào cũng có thể c0i quan áo của tôi ở trong nhà tôi, tùy tiện tắm rửa cho tôi, sau đó lại mặc quần áo cho tôi?”

Nam Khuê nói xong, thật sự vừa tức giận vừa ấm ức.

Lục Kiến Thành vốn định đùa giỡn, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy.

Lập tức xin lỗi: “Khuê Khuê, anh nói đùa thôi, không có tắm rửa giúp em, trên người em vẫn mặc bộ quần áo trước đó.”

Nam Khuê lúc này mới vén chăn lên, cẩn thận kiểm tra một vòng, phát hiện quần áo trên người quả thật là bộ lúc trước, không có dấu vết bị cởi ra, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn về phía Lục Kiến Thành lần nữa, giọng điệu của cô trở nên vô cùng nghiêm túc: “Lục Kiến Thành, có một số việc tôi nghĩ tôi vẫn phải nói rõ ràng với anh.”

“Tạm thời tôi không có suy nghĩ yêu đương nào, cũng không có bất kỳ suy nghĩ muốn có bạn trai, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc thật tốt.”

Ánh mắt rũ xuống, Lục Kiến Thành nặng nề gật đầu.

“Được.” Lúc anh nói đôi mắt hiện rõ vẻ cô đơn.

Nam Khuê mạnh mẽ làm mình không quan tâm đến vẻ cô đơn trong mắt anh, đồng thời mở miệng: “Thời gian không còn sớm, anh mau trở về bệnh viện đi, vết thương trên người anh còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm.”

Lục Kiến Thành buông cô ra, xoay người, bước đi nặng nề ra ngoài.

Ngay khi bóng dáng của anh sắp ra khỏi cửa, Nam Khuê bỗng nhiên mở miệng gọi anh: “Kiến Thành.”

Anh lập tức xoay người, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

“Sau này nếu giữ đúng cách, miệng vết thương của anh chắc sẽ từ từ khôi phục, sẽ không có gì đáng ngại.”

“Chúng ta nếu đã ly hôn, cũng đã chia tay, nghiêm túc mà nói, giữa hai chúng ta cũng không có quan hệ thân thiết gì cả, sau này chúng ta…”

Hít sâu một hơi, Nam Khuê dùng hết dũng khí mới nói xong lời cuối cùng: “Sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn, giống như hôm nay anh, trễ như vậy còn đến nhà tôi, sẽ khiến người ta hiểu lầm.”

Nghe những lời này, đôi mắt xán lạn như sao của Lục Kiến Thành lập tức trở nên ảm đạm.

Bình Luận (0)
Comment