Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 820

Chương 820

Thấy Nam Khuê không nói gì, Lục Kiến Thành biết tâm trạng cô đang không vui. Anh đưa tay nhẹ nhàng bẹo má cô, giọng nói dịu dàng: “Muốn khóc thì khóc đi, cho em mượn cái ôm của anh.”

Bởi vì câu này, trong nháy mắt Nam Khuê không nhịn được nữa. Cô gục đầu vào lòng Lục Kiến Thành, vòng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, thấp giọng nức nở.

Tiếng khóc của cô rất nhẹ, rất nhỏ, nghe giống như một con mèo nhỏ vậy.

Đặc biệt là âm thanh ‘hức hức’ nhè nhẹ đó, Lục Kiến Thành nghe càng cảm thấy đau lòng.

Cả trái tim như bị bóp nghẹt vậy.

Chẳng mấy chốc, phần áo trước ngực anh đều bị thấm ướt đẫm, trên đó đều là nước mắt của cô, vừa ấm vừa nóng.

Chỉ có điều Nam Khuê cũng không khóc quá lâu, chỉ nhẹ nhàng trút ra một lúc rồi thôi.

Mấy phút sau, cô ngẩng đầu giương đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Lục Kiến Thành. Ngay lập tức, ánh mắt co trơi trên phần áo bị ướt trước ngực của anh: “Em xin lỗi, làm ướt hết áo anh mất rồi.”

“Khóc xong rồi?” Anh dịu giọng hỏi.

Nam Khuê gật đầu. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ trách mắng mình, lại không ngờ được một câu trách móc anh cũng không nói, từ đầu đến cuối đều chú ý đến cảm xúc của cô.

Cái cảm giác được bảo vệ, được cưng chiều này khiến Nam Khuê cảm thấy tim mềm nhũn, hoàn toàn bị mê hoặc.

Lau sạch những giọt nước mắt rồi vén những sợi tóc rơi ra trước trán lại xong, Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành: “Anh có cười em hay trách em không?”

“Tại sao?”

“Cười nhạo em có lòng lại làm hỏng chuyện, có thể ngay từ đầu em đã làm sai rồi, không nên vì môt phút yếu lòng mà đồng ý, cuối cùng không chỉ không giúp được mà ngược lại còn gây ra hiểu nhầm với sai lầm lớn như vậy.”

“Lục Kiến Thành, có phải em cực kỳ thất bại không?” Tâm trạng Nam Khuê vẫn có chút ảo não.

Lục Kiến Thành vuốt tóc cô rồi ôm cô vào lòng. Ánh mắt nhìn cô lại càng tràn đầy vẻ đau lòng: “Đồ ngốc, Khuê Khuê của chúng ta có tấm lòng lương thiện, cũng giúp đỡ vì lòng tốt, hơn nữa bệnh của mẹ anh ta đích thực cũng vì em mà tốt lên, đây chính là công lao to lớn nhất rồi.”

“Còn về em gái của anh ta, chỉ là hiểu nhầm một chút, giải thích rõ ràng rồi là được, hơn nữa cho dù có sai thì cũng không phải em sai, người sai là cô ta, người phải xin lỗi cũng là cô ta.”

“Thật sao?” Nam Khuê ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn vẫn còn vương giọt nước long lanh, trông rất đáng thương nhìn Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành lại càng đau lòng hơn nói: “Đương nhiên, Khuê Khuê không sai, thế nên cũng không cần tự trách.”

“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, cảm thấy: “Bây giờ tâm trạng đã tốt lên chưa?”

Nam Khuê gật đầu thật mạnh: “Vâng, tốt lên nhiều rồi.”

“Nếu đã thế, vậy cô Nam Khuê có phải nên thảo luận với anh một chút về vấn đề đền bù không.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nhếch môi lên cười.

“Đền bù cái gì?” Nam Khuê hoài nghi đầu óc của cô không đủ dùng rồi, hình như cô không làm tổn hại đồ gì của anh thì phải.

Lục Kiến Thành đưa tay lên chỉ phần áo ướt đẫm nước mắt trên người mình, cố ý giả vờ đáng thương nói: “Áo mới mua, hôm nay vừa mặc đã bị con mèo mướp nhỏ nào đó khóc thành như vậy rồi.”

Bình Luận (0)
Comment