Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 87

Chương 87

Đột nhiên giọng nói của Phương Thanh Liên vang lên từ sau: “Nôn dữ dội như vậy sao, Nam Khuê, không phải cô có thai đấy chứ?”

Trong lòng Nam Khuê hơi run lên, tim cũng đập loạn.

Nhưng cô lại phản ứng rất nhanh.

Cô xoay người, bình tĩnh cười, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Sao vậy? Không yên tâm về người đàn ông của mình đến thế sao? Không phải cô nói yêu Lục Kiến Thành sâu đậm, cả đời này đều tin anh ta vô điều kiện sao? Hay đó chỉ là lời nói đùa của cô?”

Lời nói trào phúng của Nam Khuê tất nhiên khiến Phương Thanh Liên không thể kiềm chế được.

“Cô đừng có nghĩ đến chuyện châm ngòi chúng tôi, tôi đã yêu Kiến Thành thì tất nhiên sẽ tin tưởng anh ấy.”

“Thật sao?” Nam Khuê cười lạnh.

Trong nụ cười kia là sự trào phúng không cần nói cũng biết.

“Nam Khuê, cô đừng đắc ý, sớm muộn gì Kiến Thành cũng là của tôi.”

“Còn nữa, tôi rất tò mò, nếu như tôi đột nhiên phát hiện ra mình mang thai thì Lục Kiến Thành còn muốn ly hôn với tôi để cưới cô nữa không?”

Không có gì bất ngờ, Nam Khuê trực tiếp chọc giận Phương Thanh Liên.

“Cô dám?”

“Vậy nên cô nên nhớ kĩ, đừng có cố chấp nhảy nhót trước mặt tôi, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy cô giống như lũ tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn nữa, dù sao tôi và Lục Kiến Thành cũng chưa ly hôn, làm người đừng nên quá đáng, nếu không tôi sẽ không nương tay nữa.”

Nam Khuê từ nhà vệ sinh ra ngoài, vừa tới khúc cua đã thấy Lục Kiến Thành ném tàn thuốc trong tay xuống.

“Sắc mặt em rất kém, có phải bị bệnh rồi không?” Anh hỏi, giọng nói vẫn trầm thấp êm tai như ngày trước.

“Không có.”

Nam Khuê trực tiếp phủ định.

Sau đó đi về phía trước.

Lục Kiến Thành bước về phía trước, bắt lấy tay cô: “Đừng bướng bỉnh, bệnh thì phải uống thuốc.”

“Tôi nói tôi không bị bệnh, tất nhiên cũng không cần uống thuốc.” Nam Khuê lập tức tránh khỏi tay anh.

Lục Kiến Thành lại nắm lấy tay cô, kéo cô đến góc tường.

Thân thể cường tráng của anh lập tức vây cô với góc tường, một tay khác giữ chặt lấy tay cô, Nam Khuê muốn phản kháng nhưng như thế nào cũng không cử động được.

“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra.”

“Nói rõ cho tôi, hai hôm nay em thế nào?”

“Tôi không sao cả?” Nam Khuê cúi đầu, dáng vẻ hoàn toàn không muốn phản ứng lại anh.

Lục Kiến Thành đưa tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, cau mày hỏi: “Đừng có bướng bỉnh nữa, nói cho rõ, rốt cuộc thế nào?”

Trong lòng Nam Khuê vốn đã có sẵn lửa giận, nếu anh đã nhất định muốn hỏi thì cô cũng sẽ không giấu nữa.

Bình Luận (0)
Comment