Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 899

Chương 899

“Họa Họa, đây là bạn trai mình, Lục Kiến Thành.”

Hai người chào hỏi lẫn nhau.

Đông Họa lấy cớ đi vệ sinh, kéo Nam Khuê cùng đi luôn với mình.

“Khuê Khuê, anh ấy thật sự là bạn trai cậu sao?” Đến giờ Đông Họa vẫn cảm thấy không thể tin được.

“Ừm.” Nam Khuê gật nhẹ đầu: “Thật xin lỗi Họa Họa, không phải mình muốn giấu cậu, chủ yếu là mấy ngày trước chúng mình mới quyết định ở bên nhau, lúc trước mình và anh ấy…”

“Có quá nhiều khúc mắc với nhau, đến bây giờ chúng mình mới thông suốt.”

“Vậy là tốt rồi, Khuê Khuê, mình rất vui cho cậu.”

Khóe mắt Đông Họa hơi đỏ lên, cô ấy nhìn Khuê Khuê: “Thấy bạn trai cậu là mình yên tâm rồi, anh ấy hoàn toàn có thể bảo vệ cậu, cũng có thể cho cậu một cuộc sống đầy đủ, Khuê Khuê, cậu sẽ hạnh phúc.”

“Mình cũng không tiếp tục phải lo về những tin đồn nhảm kia nữa, cũng không cần phải để ý đến những người kia công kích cậu nữa, cô gái ngốc của mình, cuối cùng cậu cũng đợi được hạnh phúc rồi.”

“Thật tốt.”

Nói rồi Đông Họa tự mình khóc trước: “Thật là, sao mình lại có cảm giác như gả con gái vậy chứ!”

Nam Khuê đưa tay lau nước mắt cho cô ấy: “Đi vào đi, mình gọi những món cậu thích ăn rồi.”

“Được, vậy lát nữa mình sẽ không khách sáo đâu.”

Cơm nước xong xuôi, Lục Kiến Thành đi nhận điện thoại.

Nam Khuê đi nhà vệ sinh, trong phòng bao lập tức chỉ còn lại Đông Họa và Lục Kiến Thành.

Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành nhìn Đông Họa: “Khuê Khuê đâu?”

“Cô ấy đi rửa tay rồi.” Đông Họa nói.

“Tôi đi tìm cô ấy.”

Nói rồi Lục Kiến Thành lười biếng để áo khoác trên khuỷ tay, sải bước đi ra ngoài.

Đông Họa hít sâu một hơi, mạnh dạn nói: “Anh Lục, có thể nói vài câu với anh được không?”

Lục Kiến Thành dừng bước, có chút bất ngờ nhìn Đông Họa, lạnh nhạt nói: “Cô là đồng nghiệp của Khuê Khuê, có chuyện gì vẫn nên nói trước mặt Khuê Khuê thì tốt hơn.”

Đông Họa: “…”

Nhận ra ý của anh là gì, Đông Họa không nhịn được mà bật cười: “Anh Lục quá lo lắng rồi, tôi không có chút hứng thú nào với anh hết!”

“Thật ra hôm nay tôi đúng là không phải đến đây vì để ăn cơm, chủ yếu tôi đến đây là để gặp anh một lần, có mấy câu tôi muốn nói với anh.”

Cô ấy lấy dũng khí rồi tiếp tục nói: “Nhất là những lời này, thật sự không thể nói với anh trước mặt Khuê Khuê được.”

Lục Kiến Thành xoay người lại, vẻ mặt thanh lãnh: “Cô nói đi!”

Nếu như biết bữa ăn tối nay sẽ xa hoa như vậy, lai lịch của anh lại lớn như thế, Đông Họa sẽ không đột nhiên đến ăn bữa cơm này, vì chuyện này vô cùng ảnh hưởng đến tính bình đẳng trong cuộc trò chuyện của cô ấy và anh.

Cũng sẽ vô hình làm gia tăng áp lực với cô ấy.

Để cô ấy cảm thấy như sau lưng mình có gai đâm vậy.

Bình Luận (0)
Comment