Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 976

Chương 976

Tuy nhiên, khi hai đôi môi chạm vào nhau, lại rất nhanh đã ấm lên.

Nam Khuê ôm lấy anh, gần như buông bỏ mọi kiềm chế và ngại ngùng, đáp lại anh một cách nhiệt tình.

Nếu là ngày thường, hai người ở bên ngoài thế này, cô nhất định sẽ rất ngại.

Nhưng mà nghĩ đến việc sắp phải rời đi.

Nghĩ rằng đây có thể là lần điên cuồng cuối cùng giữa hai người.

Đột nhiên cô không cảm thấy ngại ngùng chút nào nữa.

Cái gì rụt rè, cái gì thẹn thùng, cô đều không bận tâm nữa.

Lúc này, cô chỉ muốn cảm nhận hơi thở của người đàn ông trước mặt và cảm nhận tất cả những gì thuộc về anh.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi.

Cả hai ôm nhau và hôn nhau say đắm.

Dưới ánh đèn đường vàng.

Tuyết rơi trên vai họ.

Cảnh này thực sự, thực sự rất đẹp.

Trên đường về, Nam Khuê tựa trên lưng Lục Kiến Thành và ôm lấy cổ anh.

Lưng của anh thực sự rất rộng, lại rất ấm áp.

Cả đoạn đường, dường như hai người đi rất lâu.

Nhưng lại giống như rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cổng nhà rồi.

Thật luyến tiếc!

Nếu có thể, Nam Khuê thực sự hy vọng rằng con đường này có thể kéo dài mãi mãi.

Cô không cần phải rời đi.

Hai người cũng không cần phải tách rời nhau.

Anh cứ cõng cô trên lưng như thế này, và tiếp tục đi không ngừng, không có điểm dừng.

Nhưng cô biết rằng đó chỉ là hy vọng xa vời của riêng cô.

“Ông trời ơi, không phải nói những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi sao? Nhưng nhìn xem, tại sao lại để chúng tôi phải chia lìa tàn nhẫn như vậy?”

Nam Khuê ngửa đầu lên hỏi trời.

Nhưng mà ngoại trừ những bông tuyết rơi trên mặt cô.

Thì không còn gì nữa.

Câu hỏi này, đến ngay cả ông trời cũng không có cách nào trả lời.

“Để em xuống đi!” Đến cửa, Nam Khuê mở miệng.

“Để anh cõng em về không được sao?” Lục Kiến Thành nói.

Sau đó, anh cõng Nam Khuê vào tận phòng ngủ.

Anh pha nước tắm cho cô, lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm, mở máy sưởi ra.

Bình Luận (0)
Comment