Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 155

Trước buổi tối tham gia bữa tiệc, Phong Miên còn có cuộc họp ở công ty, trước khi đi ra ngoài Mạn Nhu đã đặc biệt chuẩn bị bộ âu phục hôm nay.

Hoa văn ép kết hợp với nền đỏ tía, phối hợp thêm dáng người cân đối của Phong Miên, nhìn không mất đi dáng vẻ thâm trầm.

Mạn Nhu hài lòng nhìn xem tác phẩm của mình, gần đây nàng rất muốn giúp Phong Miên phối hợp quần áo, coi như bọn họ không thể luôn luôn ở bên nhau nhưng nàng hi vọng với cách này có thể biểu đạt sự quan tâm của mình đối với cô.

Căn bản Phong Miên đã muộn giờ họp, nhưng vẫn là cưng chiều theo ý Mạn Nhu để nàng chăm sóc mình.

"Hoàn hảo..." Mạn Nhu cảm khái nhìn người phụ nữ cao quý trước mắt: "Phong tổng, chị thật rất xinh đẹp !"

"Em hài lòng là được." Phong Miên biết Mạn Nhu gần đây vì nhưng nghị luận trên mạng của cô mà phiền lòng, quay người cô ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán: "Sự tình rất nhanh sẽ giải quyết."


Cô không muốn những vấn đề không đáng ảnh hưởng đến tâm trạng của bà xã mình.

Từ khi đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc Đại Thiên đến nay, những chuyện thế này cô trải qua không phải là ít, chỉ là cô không muốn Mạn Nhu vì chuyện của mình mà tức giận.

Mạn Nhu nhón chân lên, dùng sức hôn vào lên môi của Phong Miên: "Về sớm một chút, em ở nhà chờ chị."

Phong Miên gật đầu, lại ngọt ngào với nàng một hồi, mới mặc áo khoác lông rời đi.

Mạn Nhu nhìn cô lái xe rời đi, tay chạm lên ngực nơi trái tim đang nhảy nhót không ngừng, sắc mặt đỏ lên, cho dù là kết hôn bao lâu, chỉ cần khẽ dựa gần Phong Miên, nàng sẽ giống như bị một loại ma lực nào đó hấp dẫn, lòng không tự chủ được mà hồi hộp.

Hôn nhân của bọn họ giống như mãi mãi là tình yêu cuồng nhiệt.

Chỉ là khi nghĩ tới buổi tối gặp Lăng Diệp cùng người nhà Lăng gia, lòng nàng lại không vui.


Nàng tuyệt đối không thể để hạng tiểu nhân hèn hạ dùng lời đồn đại chửi bới chồng mình, tối nay Lăng Diệp biết nàng sẽ đi, và nhất định sẽ cho nữ diễn viên mới ký kết hợp đồng Long Đằng xuất hiện.

Như vậy, nàng cần phải làm là thắng người phụ nữ kia.

Đối với Mạn Nhu mà nói, đây cũng không phải là một dạng khiêu chiến.

Chính là Lăng gia mời bọn họ trước, còn nói là muốn hoà giải, vậy nhất định có sự sắp xếp khác, có lẽ sẽ mời một vài phóng viên quen thuộc của bọn họ.

Hơn nữa, trong lòng Mạn Nhu còn có một điều lo lắng, bởi vì sẽ gặp mặt bác của Phong Miên...

Nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho người của Phong gia, lần trước cùng Chị Hy đi xem qua vài bộ trang phục nhưng nàng đều không hài lòng, cuối cùng nàng đến một cửa hàng nổi tiếng của Trung Quốc nhờ người thợ cả thiết kế gấp cho nàng một bộ sườn xám.


May mắn là dáng người của Mạn Nhu so với người bình thường luôn cân xứng hơn, cho nên số đo trang phục cũng dễ dàng xử lý.

Chị Hy vừa nhận điện thoại từ cửa hàng, sườn xám đã may xong, liền lập tức đi lấy, sau đó đưa ngay đến chỗ Mạn Nhu: "Nhanh thử một chút đi, nếu có điểm nào không thích hợp còn kịp sửa sang lại."

Mạn Nhu thay bộ sườn xám màu cánh sen kiểu Trung Quốc, cả người khí chất lập tức liền nổi bật ra, Chị Hy kích động nhìn người trong gương khí chất đoan trang, tán thưởng mà nói: "Vẫn là em có mắt nhìn, mặc bộ này đi gặp trưởng bối, tuyệt đối sẽ được cộng điểm!"

"Em cảm thấy so với những bộ lễ phục kia thì cần trang điểm lộng lẫy, đối với trường hợp đi gặp trưởng bối, bộ trang phục này càng thêm phù hợp." Mạn Nhu soi gương: "Quả thật không tệ, không cần sửa lại."
Chị Hy tán thưởng mà nói: "Nếu chị mà có vóc người này của em thì..."

Cô vừa chọn trang sức ngọc trai cho Mạn Nhu, vừa nói: "Đúng rồi, chị nghe nói có người một mực gửi bưu thiếp đến Đại Thiên, nói lời đặc biệt khó nghe."

"Chính là cùng những lời đồn đại nói xấu BOSS kia có quan hệ..."

"Bọn hắn cao hứng không được mấy ngày." Mạn Nhu lạnh lùng nói.

Bất quá một giây sau, nàng lại bắt đầu khẩn trương: "Em cuối cùng sẽ..."

"Em cũng đã trải qua ít nhiều những cảnh tượng hoành tráng, làm sao lần này lo lắng như vậy? Yên tâm đi, nếu như chị là người nhà BOSS, nhất định sẽ phi thường tán thành vị trí tân nương của em."

Bất luận từ phương diện gì đi nữa, Mạn Nhu đều không thể chê được.

...

Tám giờ tối hôm đó.

Trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này.

Cuộc hẹn trong khách sạn, người Lăng gia và bác Phong Miên đã đến, chỉ là ghế Phong Miên vẫn trống không, bên ngoài bãi đỗ xe cũng không thấy xe của hắn.
Lăng Diệp không khách khí hừ lạnh một tiếng, hắn đã đợi mệt mỏi, bên cạnh hắn cũng không thấy vị nữ diễn viên kia, càng cảm thấy không thú vị, hắn biết rõ, Phong Miên chính là cố ý đến muộn.

Bên ngoài chật ních phóng viên đến chờ phỏng vấn và chụp ảnh, bọn họ tụ tập ở chỗ này đều là bởi vì Lăng Diệp ở cuộc phỏng vấn nói những lời kia.

Một người phụ nữ trưởng thành, có địa vị, bên người không có bất kỳ một người đàn ông nào, chẳng lẽ còn không rõ vấn đề hay sao?

Quá giờ hẹn khoảng hai mươi phút, Trần Viễn đem xe đỗ trước cửa chính, Phong Miên cùng Mạn Nhu cùng nhau xuống xe, cô dùng áo khoác khoác lên bờ vai Mạn Nhu: "Không cần khẩn trương, chỉ là gặp mặt qua loa thôi, mọi chuyện để chị lo."

"Tới, đến rồi! Nhất định là thời tiết không tốt, trên đường đi bị trì hoãn." Cha Lăng Diệp, Lăng Triển mắt hướng về phía cổng, cười ha hả nói.
Bác của Phong Miên, Phong Hồng Quảng ngẩng đầu một cái, trước tiên chú ý tới người phụ nữ đi bên cạnh Phong Miên, một thân sườn xám vô cùng có khí chất, làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp cao quý, lạnh lùng, nhưng tính cách hẳn là rất ôn nhu.

Quả nhiên con cháu nhà họ Phong chọn phụ nữ luôn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vời.

Cũng không biết, là người phụ nữ trong giới giải trí, có đủ tư cách bước vào cửa Phong gia không.

"Kẹt xe phải không? Ngồi đi." Phong Hồng Quảng hướng Phong Miên nói.

Hắn nói như vậy là cho Lăng gia một cái bậc thang để đi xuống, lý do kẹt xe này quả thật rất thích hợp.

Chỉ là sau khi Phong Miên thân sĩ chiếu cố Mạn Nhu ngồi xuống, chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, bình tĩnh trả lời: "Không có kẹt xe."

Phong Hồng Quảng sắc mặt trầm xuống, cha con Lăng gia sắc mặt cũng biến thành rất khó coi.
Mạn Nhu chú ý tới sắc mặt của Phong Hồng Quảng, nhìn Phong Miên một chút, từ trong ánh mắt của cô, nàng nhìn thấy vẻ ám chỉ, thế là lập tức mỉm cười mở miệng: "Thật sự là có lỗi, nhưng thật ra là Miên vì đón cháu, cho nên chậm trễ một chút thời gian, để mọi người đợi lâu."

Đến lúc này, Phong Hồng Quảng đối với Mạn Nhu vừa vặn biểu hiện rất hài lòng, sắc mặt của hắn cũng hòa hoãn không ít.

Mạn Nhu hiểu rõ, Phong Miên sở dĩ nói như vậy, là vì cho nàng cơ hội thể hiện, để Phong Hồng Quảng đối với nàng thêm hài lòng.

"Không có việc gì, đều là việc nhỏ..." Lăng Triển cười nói: "Gần đây trong tin tức, tôi thường thấy hình ảnh đứa nhỏ này xuất hiện a."

Lăng Triển nhìn như là đang khen Mạn Nhu, nhưng nói bên ngoài có thâm ý khác, giống như người phụ nữ bị những tin tức giải trí quấn thân, đối với sự nghiệp của Phong Miên sẽ có chỗ tốt sao?
Phong Hồng Quảng nghe vậy, nhìn Mạn Nhu, ánh mắt rơi vào người Phong Miên: "Những cái kia tin tức, cháu biết không?"

"Biết." Phong Miên lưu loát trả lời.

Làm chồng, và là người đại diện của Mạn Nhu, nhất cử nhất động của nàng, cô đều nắm rõ.

Bình Luận (0)
Comment