Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 21

Đây là một phòng cao cấp nhất khách sạn có view hướng ra biển và hồ bơi quả thật rất đẹp. Nhưng đặc điểm của phòng này là phòng tình nhân nên dù rất rộng nhưng chỉ kê duy nhất một chiếc giường.

Nhìn thoáng qua bố trí của căn phòng Cảnh Hàn nhếch miệng một cái rồi đặt cô xuống giường rồi đi về phía nhà tắm. Cầm ra một cái khăn ấm đưa cho cô.

– Lau mặt đi

– uh cảm ơn anh

Anh quay trở lại nhà vệ sinh một lúc sau tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm.

Y Lan nhìn căn phòng đẹp như mơ, trước đây cô và đám bạn luôn có ước mơ sẽ cùng nhau đi du lịch và ở trong một căn phòng hạng sang cùng chiếc giường to êm ái. Gia đình cô có điều kiện nhưng nhưng ít khi cô xin tiền ba mẹ để đi du lịch, nhiều khi các bạn trong lớp không nghĩ là gia đình cô khá giả, cô không giống một số bạn cũng lớp luôn thể hiện mình có gia đình giàu có.

Tiếng nước từ nhà vệ sinh ngừng lại, anh mặc áo tắm của khách sạn bước ra, vừa đi vừa lau những giọt nước còn đọng lại trên tóc.

Cô nhìn anh thoáng đỏ mặt.

– Vẫn mệt sao. Anh nhỏ giọng hỏi

– Tôi không sao người chỉ hơi nôn nao một chút thôi.

– Tôi ra ngoài có việc cô ở lại đây có việc gì thì gọi vệ sĩ bên ngoài. Bữa tối có thể gọi khách sạn mang lên.

Cô gật đầu không nói gì.

Anh đến phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Có lẽ anh đi công việc nên ăn mặc tây trang rất chỉnh chu.

Anh đi được một lát thì có tiếng gõ cửa cô ngập ngừng rồi đứng dậy mở cửa.

– Phu nhân đây là nước chanh của cô.

Cô nhân viên khách sạn cười nói với cô

– Tôi không có gọi.

– Là chủ tịch Phương đã gọi ạ. Chắc phu nhân bị say sóng khi đi tàu ra đảo nên ngài ấy đã gọi ạ. Uống nước này sẽ giúp cô cảm thấy đỡ hơn. Ở đây là đảo rất nhiều khách hàng của chúng tôi cũng bị say sóng. Nên đây cũng là loại nước khách sạn phục vụ cho khách

– Cảm ơn cô

Cô cầm cốc nước uống một ngụm vị chanh thanh mát của chanh giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.

– Chẳng phải rất lạnh lùng sao, sao lại quan tâm mình.

Nằm một lúc cũng không ngủ được, người cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô không muốn nằm mãi trong phòng, sang phòng thay đồ xem có đồ để thay không, Căn phòng thay đồ rộng không khác gì phòng ngủ bên cạnh. Cô thấy có đồ nam một bên, nữ một bên với nhiều thương hiệu khác nhau. Cô chọn một chiếc váy Maxi màu trắng cúp ngực nhẹ nhàng. Vào phòng vệ sinh tắm qua một chút cho thoải mái.

Ra khỏi khách sạn cô đi theo con đường nhỏ sát biển, khung cảnh ở đây khá hoang sơ và yên tĩnh. Biển rất trong và xanh. Ánh hoàng hôn buông xuống khiến biển cảng thêm rực rỡ.

Cô bỏ dép ra cầm lên tay rồi bước xuống bãi cát mịn màng đi xuống mép nước Những con sóng dập dìu vỗ vào chân cô mát lạnh.

– Y Lan

Nghe tiếng gọi cô nhìn sang

– Giai Tuệ.

– Sao cậu lại ở đây

Giai Tuệ vội chạy lại phía cô

– Mình! Cô liếc nhìn vệ sĩ đang đứng ở phía xa.

Giai Tuệ nhìn theo ánh mắt cô thấy vậy liền hiểu ra

– Cậu đến đây cũng Phương Cảnh Hàn.

Cô không trả lời chỉ gật đầu

– Vậy còn cậu. Sao lại đến đây

– Mình mới được vào thử việc tại Kỳ Phương hôm này mình cũng mấy người cùng công ty theo sếp tới đây dự hội nghị. Nghe nói đợt này rất nhiều công ty tới dự cũng vừa là để giao dịch làm ăn ký kết, sao cậu một mình còn anh ta đâu. Vừa nói cô vừa hất cằm về phía vệ sĩ ra hiệu với Y Lan.

– Đi ra ngoài rồi, chắc là đi họp

– Cũng phải người như anh ta sẽ không đến để du lịch.

– Uh chỉ có mình là rảnh nên ra đây đi dạo thôi. Cậu rảnh không đi với mình.

– Uh mình cũng mới ra đây, có khoảng hai tiếng rảnh rỗi, tối phải đi tiếp khách cùng mọi người, tuy mới thử việc nhưng vẫn phải đi theo để học hỏi. Cứ tưởng ra đây phải làm việc sẽ rất buồn chán nhưng may nhờ có cậu chúng mình lúc rảnh sẽ rủ nhau ra biển chắc sẽ vui lắm.

Hai cô gái vừa đi vừa tâm sự, thỉnh thoảng đùa nhau chạy chơi trên bãi cát.

Khung cảnh hoàng hôn buông xuống trên bãi cát hai cô gái chạy nhảy vui đùa với sóng biển khiến con người ta không khỏi thả lỏng tâm hồn theo những con sóng.

Cảnh Hàn sau khi họp cùng giám đốc các bộ phận xong liền nhanh chóng rời đi. Trợ lý bên cạnh nhắc lịch cho anh.

– Chủ tịch lát nữa ngài có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Du cùng vài đối tác.

Anh nghĩ một chút rồi nói về khách sạn. Chẳng hiểu sao anh lại muốn đi xem cô thế nào. Lúc anh rời đi sắc mặt cô tái nhợt có vẻ không ổn. Trợ lý Trần hiểu ra nên không nói gì và đi theo anh

Về đến khách sạn mở cửa vào phòng không thấy cô trợ lý Trần thấy vậy liền hiểu ý nhấc điện thoại gọi cho vệ sĩ đi theo cô.

Sau khi biết địa điểm liền báo cáo lại với anh.

– Chủ tịch phu nhân đang ở chơi cùng một người bạn tại bờ biển.

Bình Luận (0)
Comment