Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 1

Editor: Sendyle

"Phong nhi, nhớ chờ anh! Chờ ông hết bệnh, anh sẽ quay trở về tìm em!" Giọng nói đầy thành khẩn vang vọng trong không khí, chân thật vô cùng.

Một người con gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường đơn, trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng mềm mại, cánh môi đỏ thắm càng tô thêm vẻ diễm lệ trên khuôn mặt của cô. Lông mi dài nồng đậm giống như hai cây tiểu phiến tử che lấp đôi mắt xinh đẹp thần bí.

Vẻ mặt cô trông rất lo lắng muốn đưa đôi tay ra chụp thứ gì đó nhưng lại chụp hụt: "Ngu ngốc, ngươi còn mong nhớ đến anh ta làm gì? Anh ta không cần ngươi nữa rồi!"

Nhanh chóng thay quần áo, cô mang ba lô liền chạy ra khỏi căn phòng trọ nhỏ bé của mình.

Đột nhiên có một chiếc xe đua màu đỏ phong cách lao về phía cô, tài xế hình như không thấy Tần Phong đang băng qua đường cái, thẳng tiếng lao về phía trước.

Tiếng phanh xe khẩn cấp va chạm vang lên chói tai, chiếc xe hơi làm Tần Phong ngã trên mặt đất, sau đó dừng trước mặt cô.

"Đau quá" Tần Phong xoa xoa mắt cá chân của mình, bộ dạng vô cùng khổ sở.

"Đây là tiền khám bệnh, cho cô đó!" Lâm Vũ Mặc bước xuống xe, ném một sấp tiền mặt cho cô sau đó muốn rời đi, lại bị bàn tay nhỏ bé của đối phương nắm lấy góc quần.

"Chú, chú phải đưa tôi đi bệnh viện!" Tần Phong bất mãn ngước nhìn người đàn ông có bộ dáng công tử con nhà giàu trước mặt.

"Chú?! Cô gọi ai là chú? Mở to đôi mắt nhìn kỹ một chút, bản công tử dáng dấp trẻ tuổi anh tuấn, hào hoa lỗi lạc, khi nào lại già như thế?" Lâm Vũ Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới đất.

"Ừ" Tần Phong nhãn mày cử động thân thể, nước mắt lập tức như mưa rơi xuống, bộ dạng đáng thương của cô lúc này ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng, "Ừ chú khi dễ người ta."

Mọi người vây lại xem làm Lâm Vũ Mặc cảm thấy lúng túng, ánh mắt của bọn họ giống như anh ta đang khi dễ một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tần Phong ném vào xe thể thao sang trọng của mình, còn mình thì ngồi phía sau xe.

Đến bệnh viện kiểm tra xong, Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong trở lại chỗ cũ, tò mò nhìn cô khập khiểng đi vào một tòa cao ốc văn phòng.

"Cô ta đến chỗ này làm gì nhỉ?" Mặc dù rất kỳ quái nhưng Lâm Vũ Mặc vẫn bước xuống xe thể thao đi vào.

"Tổng giám đốc!"

"Tổng giám đốc khỏe!"

Phàm là ai nhìn thấy anh ta cũng hướng anh ta gật đầu chào hỏi.

Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo, gật đầu chào sau đó đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Khi anh ta tan việc, rốt cuộc lại thấy cô gái nhỏ bị mình đụng trúng lúc nãy, cô tựa vào cửa xe của anh ta ngủ gật.

"Tần Phong, tỉnh!"

"Chú?" Xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, khi nhìn rõ người đến là Lâm Vũ Mặc thì Tần Phong nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với anh ta, "Anh bồi thường cho tôi một công việc!"

"Tiểu Phong Tử!" Lâm Vũ Mặc bắt được cổ tay của Tần Phong, đem cô siết trước ngực, "Cô lại muốn giở trò gì?"

"Nếu không phải hôm nay tại anh làm tôi bị ngã, làm tôi không tìm được việc, anh mau đền bù cho tôi một công việc!" Thật vất vả mới tìm được công việc thư ký tổng giám đốc, thế nhưng hôm nay lại gặp phải anh ta bị anh ta làm hỏng. Tần Phong duỗi móng vuốt nhỏ, bất mãn đấm anh ta.

"Đủ rồi!" Lâm Vũ Mặc hét lớn một tiếng, nói với cô, "Tôi tìm cho cô một công việc là được chứ gì!"

"Là anh nói đó, không cho đổi ý!" Tần Phong nghiêng đầu, đổi giận thành cười.

"Ngày mai tới đây tìm tôi." Lâm Vũ Mặc đưa cho Tần Phong tấm danh thiếp của mình sau muốn rời khỏi, nhưng bị cô nắm lại.

"Ai biết danh thiếp này là thật hay giả. Không cho phép anh bỏ lại tôi! Hôm nay tôi muốn đi theo anh, cho đến khi nào anh sắp xếp cho tôi một công việc tốt mới thôi."

Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bám riết không buông này, không thể làm gì khác hơn là dẫn cô về nhà.

"Ai, chú, nhà của chú thật đẹp, so với căn nhà trước kia của tôi còn tốt hơn!" Tần Phong hâm mộ quay đầu lại đối với Lâm Vũ Mặc nói.

Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong mà tức giận tới mức trợn mắt: "Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú nữa."

Khi anh ta từ phòng vệ sinh tắm xong đi ra thời điểm, thế nhưng ngửi thấy được một mùi thơm của thức ăn, anh ta theo mùi thơm đi tới phòng bếp, lại thấy Tần Phong đang bận rộn ở trong bếp.

"Cô biết nấu cơm sao?" Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn Lâm Vũ Mặc chỉ muốn ăn lập tức chạy đến thưởng thức.

"Cái này thì có gì khó khăn? Tay nghề của sư phụ tôi mới đáng nói!" Tần Phong vừa ăn thức ăn trên đĩa vừa kiêu ngạo nói.

Lâm Vũ Mặc đoạt lấy một cái đĩa khác cũng ăn."Ừ, tay nghề không tệ, tôi quyết định, về sau cô đến đây làm nữ giúp việc cho tôi."

"Nữ giúp việc? Bao nhiêu tiền?" MiệngTần Phong lấp đầy thức ăn, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc, "Trả ít tiền tôi nhất định không làm!"

"Cô muốn bao nhiêu?" Từ đĩa thức ăn ngon Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn cô chằm chằm.

Tần Phong đưa ra năm ngón tay, do dự liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, sau đó lại tham lam đưa ra năm ngón tay.

"Mười vạn?" Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, nhìn vẻ mặt tính toán của Tần Phong, "Ngày mai đưa chi phiếu cho cô, bắt đầu từ hôm nay cô bắt đầu làm việc."

"Mười vạn" Cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Cô vốn chỉ muốn năm ngàn, sau lại cảm thấy người này có tiền như vậy, muốn một vạn có lẽ cũng không quá khó, không ngờ anh ta há miệng liền mười vạn. Cô cười trộm trong lòng cười hì hì, "Tốt, bắt đầu từ hôm nay. Chẳng qua tôi phải nói trước, tôi chỉ đến đây làm nữ giúp việc, chứ không phải người hầu cận cho thiếu gia anh đâu đấy."

"Chỉ dựa vào vóc người này của cô? Cho tôi cũng nuối không trôi!" Vẻ mặt Lâm Vũ Mặc xem thường hừ lạnh. Anh ta cũng không phải người tùy tiện, đâu phải khẩu vị nào cũng có thể ăn được.

"Vậy thì tốt." Tần Phong yên lòng vỗ ngực một cái, nghịch ngợm cười cười.

Ngày thứ hai vừa ra đến cửa trước, Lâm Vũ Mặc đột nhiên quay người lại, nhanh chóng hôn trộm lên gò má của Tần Phong một cái nói: "Cô hầu gái, làm việc đàng hoàng đấy!"

Ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng ở trước mặt mình, Tần Phong ngu đứng yên tại chỗ. Cô lấy tay lau lên chỗ bị hôn trên gương mặt mình, cảm thấy nơi đó nóng hừng hực, giống như bị phỏng.

"Ai nha! Tần Phong, ở đây làm gì kia chứ còn không mau đi làm việc!" Tần Phong vỗ vỗ mặt mình, cố lờ đi cảm giác khác thường trong lòng mình, nhanh chóng trở lại phòng bắt đầu dọn dẹp. Cô vốn là người tự lập, từ nhiều năm trước cho tới bây giờ bất kì chuyện gì cũng đều do chính bản thân thực hiện, cho nên nhìn căn phòng của Lâm Vũ Mặc làm cho cô có chút mất hồn, Tần Phong không tin lắc đầu một cái.

"Thật là đại thiếu gia, lớn như thể lại làm căn phòng loạn lên như vậy, cũng không biết tự mình dọn dẹp một chút gì cả." Tần Phong nhíu cái mũi nhỏ nhắn quở trách nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment