Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 20

Editor: Sendyle

Thật sự rất ấm áp!

Có Lâm Vũ Mặc bên cạnh, chiếc giường này cũng không cảm thấy lớn như vậy.

Tay nhỏ bé của cô ôm hông Lâm Vũ Mặc thật chặt, không muốn buông tay. Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, cười tà nói: "Tiểu Phong Nhi, còn nhớ lời em vừa nói không?"

"Nói cái gì?" Tần Phong ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn đôi mắt sáng tuấn lãng của Lâm Vũ Mặc.

Lâm Vũ Mặc đột nhiên cúi người thấp trước mặt Tần Phong, cười nói: "Em mới vừa nói, muốn “yêu” anh mà! Nhanh hành động một chút đi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Ha ha ha!"

"Sắc lang!" Tần Phong đỏ mặt nũng nịu.

"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn, đem hai người lột sạch sẽ. Lật người lại, Lâm Vũ Mặc nằm ngang xuống, để Tần Phong ngồi trên người mình, trong mắt của anh ta tràn đầy chờ mong, tà mị mà cười nói: "Yêu anh đi! Tiểu Phong Nhi, hung hăng giày xéo anh! Càng ‘dùng sức’ càng tốt! Ha ha ha!" Ngồi ở trên người Lâm Vũ Mặc, Tần Phong cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Mỗi lần đều là Lâm Vũ Mặc chủ động, cô chưa từng chủ động như thế này. Ngồi ở trên người của anh ta! Loại tư thế này khiến cô thật là mắc cỡ a! Cô không biết làm sao vì mắc cỡ mà ngẩn người ra, thật muốn tìm một chỗ mà trốn.

"Tiểu Phong Nhi, bắt đầu a! Anh đã chuẩn bị xong." Lâm Vũ Mặc nâng thân thể Tần Phong lên, để cô ngồi lên nơi căng cứng của mình.

Tựa như cảm giác thăng hoa, giác quan Lâm Vũ Mặc nhanh chóng bị một niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn lắp đầy.

Thật thoải mái a!

Tay nhỏ bé của Tần Phong ngượng ngùng đặt trước ngực Lâm Vũ Mặc, cảm thấy thân thể không còn là của mình, loại cảm giác xa lạ khác thường chiếm cứ lòng cô, làm cho nhịp tim của cô trở nên thất thường.

Cơ thể bị lấp đầy, vòng eo bị bàn tay Lâm Vũ Mặc vững vàng nắm, cô chỉ có thể theo bàn tay Lâm Vũ Mặc khẽ lên khẽ xuống mà vận động không ngừng. "A tiểu Phong Nhi ‘dùng sức’ nữa a, hung hăng, không phải sợ làm hư anh!"

Lâm Vũ Mặc vừa thở hổn hển, vừa lớn tiếng nói. Nghe được lời nói Lâm Vũ Mặc, mặt của Tần Phong càng đỏ hơn.

Cô chỉ cảm thấy thân thể Lâm Vũ Mặc càng không ngừng đẩy lên trên, mình tựa như một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sóng biển cuồn cuộn, chỉ có thể theo hướng gió mà trôi đi.

"A Mặc … thật sâu!" Tần Phong rốt cuộc không chịu nổi thốt lên. "Ha ha ha, còn có sâu hơn đấy!" Lâm Vũ Mặc nói xong, gia tốc chạy nước rút, Tần Phong chỉ có thể không ngừng hô hào, yêu kiều theo từng đợt sóng tình.

Chỉ có trầm luân, Trầm luân trong sự kích tình của Lâm Vũ Mặc khơi lên, Mặc cho hưng phấn truyền khắp đầu óc của cô, Mặc cho lửa nóng tràn lan toàn thân của cô!

******

Sáng sớm Tần Phong dậy sớm làm điểm tâm, lúc cô đang bận rộn, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Sớm như vậy, ai tới nhỉ?" Tần Phong bồn chồn rửa tay sạch sẽ đi đến mở cửa. Cô vừa mới mở cửa ra, người ngoài cửa liền đẩy cửa xông vào, không thèm quan tâm đến cô liền đi thẳng vào trong nhà.

"Này tiên sinh, người là ai? Tại sao có thể xông vào nhà người khác như vậy chứ?" Tần Phong ngăn người đàn ông đang muốn mở cửa phòng mình lại, trừng mắt hỏi.

Hiện tại Mặc vẫn còn ở trong phòng cô, trên đất quần áo của hai người còn vương vãi khắp nơi, cô sao có thể để cho người đàn ông xa lạ này xông vào phòng của mình được chứ?

Người đàn ông kia lạnh lùng lườm cô một cái, khí thế kia thật giống như Quân Vương cổ đại một dạng, tràn đầy bá đạo cùng cuồng ngạo.

Phát hiện ánh mắt người này vô cùng cứng rắn, lông mày tỏ rõ người này cuồng ngạo như thế nào, mắt anh ta trừng trừng nhìn cô nói cho Tần Phong biết người này hiện tại đang một bụng lửa giận.

Người đàn ông này xem ra thật dọa người! Cô thật sợ lửa giận của người này sẽ liên lụy mình, nhưng anh ta xông vào nhà Mặc, cô phải ngăn anh ta lại.

"Cô hầu gái, bà xã tôi ở nơi nào?" Người đàn ông cường thế đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói vẫn như cũ tràn đầy bá đạo.

"Bà xã ngài?" Tần Phong mở trừng hai mắt, cười mi mi nói: "Vị tiên sinh này, ngài tìm bà xã nên về nhà mình mà tìm.

Sao lại chạy tới nơi này tìm? Hi hi hi, nơi này làm sao có bà xã của ngài a!"

"Nói nhảm! Nếu còn còn nói thêm lời dư thừa tôi sẽ đuổi việc cô!" Người đàn ông cường thế hung hăng trợn mắt nhìn Tần Phong một cái, không vui nói.

"Hi hi hi! Tôi nói vị lão tiên sinh này, ngài có quyền gì xa thải tôi nha? Tôi chính là người Lâm Vũ Mặc thuê, nên không có quan hệ gì với ngài?" Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn cười nói.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong tràn đầy nhạo báng mình, khuôn mặt người đàn ông tràn đầy vẻ tức giận, ông ta từng bước một tiến tới gần Tần Phong, tựa vào trước mắt cô âm ngoan nói: “Dựa vào tôi là cha Lâm Vũ Mặc! Lý do này được chứ!"

"À?" Mắt Tần Phong choáng váng sững sờ tại chỗ, thì ra người đàn ông này là cha của Mặc, không trách được một thân bá đạo cùng khí thế cuồng ngạo kia, xem ra Mặc cuồng ngạo như thế là di truyền từ cha của anh.

Trong lúc Tần Phong đang ngây ngẩn trong mớ suy nghĩ của mình, Lâm Ngạo đã đẩy cửa phòng Tần Phong ra.

"Ai nha, tiên sinh, đừng!" Tần Phong còn muốn ngăn trở hành động của ông ta nhưng không kịp rồi.

Chỉ thấy bên trong Lâm Vũ Mặc mới vừa rời giường, y phục còn chưa kịp mặc, liền bị Lâm Ngạo bắt quả tang.

"Cha, sao người lại tới đây?" Lâm Vũ Mặc một chút bộ dạng lúng túng cũng không có, mặt thoải mái hỏi.

"Con bất hiếu, mau nói cho ta biết Hải Vi ở căn phòng nào?" Mặt Lâm Ngạo không thay đổi hỏi, nhưng mà âm thanh của ông ta lúc này ít nhiều để lộ ra vẻ lo lắng.

"Mẹ? Cha, bà không phải nên đi cùng với cha sao?" Lâm Vũ Mặc vừa mặc quần áo, vừa hài hước trả lời.

"Ít khua môi múa mép đi!" Lâm Ngạo căm tức quát, "Con không nói cho ta biết, ta từ mình tìm, nếu ta tìm được xem ta như thế nào thu thập ngươi!" Lâm Vũ Mặc bị tiếng hô của Lâm Ngạo bưng lỗ tai, cười hì hì lấy nói: "Ai nha, cha bớt giận, mẹ đang ở căn thứ ba trong nhà đấy. Cha mau đi đi."

"Hừ!" Lâm Ngạo hừ lạnh một tiếng, liền hướng gian phòng Lâm Vũ Mặc nói đi tới. "Cha, mẹ ngày hôm qua khóc một đêm Cả đêm cũng không ngủ ngon! Hiện tại đang rất đau lòng!" Lâm Vũ Mặc ý xấu nói.

Lâm Ngạo nghe vậy lập tức xoay người lại, trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái: "Vậy ngươi còn không an ủi mẹ mình, lại ở trong phòng phụ nữ vui đùa?"
Bình Luận (0)
Comment