Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 29

Tần Phong cảm động nắm lấy tay Lâm Vũ Mặc, cảm nhận tình yêu hắn dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi. Nước mắt không kìm lòng được trào ra.

Lâm Vũ Mặc đau lòng dùng ngón tay cái lau từng giọt lệ rơi xuống trên má cô, thâm tình nói: “Tiểu Phong Nhi, anh nói thế không phải muốn em khóc, mà muốn cảm thấy hạnh phúc.”

“Mặc!” Tần Phong nhào vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, trong lòng tràn đầy tình yêu của hắn. Hiện tại cô mới biết cô yêu hắn đến mức nào, cô không ngờ, bất tri bất giác, Lâm Vũ Mặc đã trú ngụ thật sâu trong lòng cô.

Thẩm Kiệt không thể chịu đựng được, Phong tỷ thế nhưng nhào vào trong ngực nam nhân đối diện, hắn đi lên phía trước, cố gắng tách hai người bọn họ ra.

Nhưng bàn tay Lâm Vũ Mặc ôm rất chặt, cho nên hắn căn bản không có cách nào đoạt lại Phong nhi tỷ.

“Phong nhi tỷ, sao chị có thể không cần Kiệt nữa đây?” Thẩm Kiệt thê lương hô.

Tần Phong run rẩy nói với Thẩm Kiệt: “Kiệt đệ, chị sao có thể không cần em. Em vĩnh viễn là em trai chị yêu thương nhất.”

“Em không muốn làm em trai của chị, em muốn làm người yêu của chị.” Thẩm Kiệt khổ sở nói. Trong tim hắn lúc này tràn đầy bi thương cũng tuyệt vọng. Chẳng lẽ thật sự là hắn đến muộn sao? Trái tim của Phong nhi tỷ sao có thể dễ dàng trao cho người khác như vậy.

“Kiệt đệ!” Tần Phong thật không biết làm sao để tiếp tục đối mặt với Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt đau lòng cũng làm trái tim cô như ai bị níu chặt, đau đớn đến chảy máu a. Kiệt là người cô không muốn tổn thương nhất a.

Lâm Vũ Mặc có chút tàn nhẫn nói: “Sở tiên sinh, tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ ý niện này đi, không lâu nữa Tiểu Phong Nhi sẽ gả cho tôi, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội.”

“Kết hôn thì sao, tôi vẫn có thể đem Phong nhi tỷ đoạt lại, huống chi các người còn chưa kết hôn. Phong nhi tỷ là của ai còn chưa biết đâu!” Giọng nói Thẩm Kiệt càng ngày càng bén nhọn, tim hắn đã nhói đau thật sau, cho nên mới phải bất chấp tất cả phản kích.

“Ha ha ha! Muốn đoạt lại, vậy còn phải xem tôi có buông tay hay không đã rồi hãy nói.” Lâm Vũ Mặc đột nhiên hôn lên môi Tần Phong ngay trước mặt Thẩm Kiệt, vừa hôn, vừa hướng Trầm Kiệt khiêu khích, nói: “Nhìn thấy không? Tiểu Phong nhi yêu tôi, môi cô ấy cũng chỉ tôi mới có thể hôn.”

“Mặc, đừng làm vậy.” Tần Phong lo lẵng giùng giằng, tất cả đau đớn trong mắt Kiệt cô đều thấy rất rõ, cô thật không nỡ a!

“Không cần, Phong nhi tỷ.” Thẩm Kiệt đau đớn xông lên phía trước, dùng hết toàn lực đem hai người tách ra.

Thẩm Kiệt đem Tần Phong kéo về phía mình, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc: “Lâm Vũ Mặc, Phong nhi tỷ sẽ không yêu anh, người chị ấy yêu là tôi.”

“Ha ha ha, có thật không? Vậy vì sao cậu không để cho Tiểu Phong Nhi tự mình nói cho cậu biết đây?” Lâm Vụ Mặc cuồng ngạo, không ai bì nổi cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy tự tin.

Thẩm Kiệt bị thái độ của Lâm Vũ Mặc chọc giận, hắn nâng khuôn mặt Tần Phong lên, hôn xuống.

Tần Phong kinh ngạc nhìn Thẩm Kiệt, không dám tin Kiệt đệ lại hôn cô. Đây đã là lần thứ hai Kiệt hôn cô, nhưng nụ hôn của hắn lại cho cô một laoij cảm giác khác thường.

Không phải ngọt như mật, cũng không phải là khổ sở, mà là tư vị chua xót, làm lòng cô cũng đau theo.

Lúc cô còn đang trợn mắt sững sờ, tay Lâm Vũ Mặc mang theo lực đạo bén nhọn đã vung tới trên người Trầm Kiệt. Hắn biết Thẩm Kiệt là một nghệ sĩ, dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm, cho nên hắn không hướng về phía mặt Thẩm Kiệt xuống tay, mà chọn lồng ngực bổ xuống, mỗi một quyền đều dùng hết sức.

Thẩm Kiệt cũng ra sức phản kích. Hai người không coi ai ra gì đánh nhau trong quán cà phê. Cái bàn bị hai người đập nát, cái ghế cũng bị đá bay.

Hai người vật lộn một chỗ, ai cũng không chịu yếu thế.

Nhìn hai nam nhân đã sớm bầm tím đủ chỗ, Tần Phong lo lắng hô to: “Hai người đừng đánh nữa. Mau dừng tay!”

Nhưng hai người đàn ông đã tức giận đến đỉnh điểm này, ai cũng không chịu nghe lời cô nói, vẫn như cũ đánh nhau,một quyền lại một quyền.

“Các người nếu đánh nữa, ai tôi cũng không cần!” Tần Phong không còn cách nào khác, đành phải lên giọng uy hiếp hai người đàn ông cô yêu nhất.

Hai người kia vừa nghe thấy lời này của cô, lập tức ngừng tay, trăm miệng một lời hô lớn: “Đừng Tiểu Phong Nhi (Phong nhi tỷ), em (chị) phải yêu anh (em).”

“Hừ, các người cứ tiếp tục đánh nữa đi, tôi đi tìm người khác!” Tần Phong lắc đầu, tức giận đi ra ngoài.

Hai người lập tức đuổi theo, một trái một phải, giữ lấy tay cô lại.

“Tiểu Phong Nhi, em đã đồng ý chỉ thích một mình anh, tại sao có thể không quan tâm anh?” Lâm Vũ Mặc bất mãn hướng cô kháng nghị.

“Phong nhi tỷ, không phải từ nhỏ chị đã nói, Kiệt là người quan trọng nhất đối với chị sao? Sao chị quăng em lại?” Thẩm Kiệt cũng vội vã hỏi Tần Phong.

“Ai! Hai người đừng ép tôi, có được hay không?” Tần Phong quay sang nhìn Lâm Vũ Mặc ở bên trái, lại nhìn Thẩm Kiệt ở bên phải, bất đắc dĩ nói: “Hai người đều là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi thật không muốn nhìn thấy hai người đánh nhau nữa.”

Lâm vũ Mặc đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Kiệt, “Sở tiên sinh, tôi thấy hay là như vậy đi, chúng ta để Tiểu Phong Nhi tự mình lựa chọn, xem cô ấy chọn cậu hay là chọn tôi. Mặc kệ là Tiểu Phong Nhi lựa chọn ai, người kia cũng phải chấp nhận. Có được hay không?”

Thẩm Kiệt khẽ cắn răng, hướng Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái: “Được rồi!” Hắn năm lấy tay nhỏ bé của Tần Phong nói: “Phong ỷ, chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, trên thế giới này, chỉ có Kiệt là người yêu chị nhất, chị có biết không?”

Lâm Vũ Mặc cau mày nói với Trầm Kiệt: “Sở tiên sinh, cậu đừng làm Tiểu Phong Nhi nhiễu loạn. Hãy để cho Tiểu Phong Nhi tự mình lựa chọn đi.”

Lâm Vũ Mặc tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra trong tim hắn cũng có chút lo lắng. Hắn sợ đến cuối cùng Tiểu Phong Nhi sẽ lựa chọn thanh mai trúc mã của cô, Kiệt đệ.

Chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần. Hi vọng người Tiểu Phong Nhi lựa chọn cuối cũng sẽ là mình.

Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện, hi vọng mình là cái người may mắn đó.

Tần Phong khó xử nhìn hai người đàn ông trước mặt, người nào cô cũng không đành lòng làm họ tổn thương.

Bọn họ đều là những nam nhân vô cùng ưu tú, đều là người cô quan tâm nhất. tại sao nhất định phải bắt cô lựa chọn một trong hai người? Chẳng lẽ hai người bọn họ không thể cùng tồn tại trong sinh mệnh cô sao?

Cô cau mày hướng Thẩm Kiệt nói: “Kiệt đệ, chẳng lẽ chúng ta không thể làm một đôi chị em tốt sao? Phong nhi tỷ thật sự rất cần em, không thể không có em a!”
Bình Luận (0)
Comment