Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 40

“Ba mẹ, tại sao hai người cũng tới? Là nhớ con sao?” Lâm Vũ Mặc cười hỏi.

“Ai nhớ con? Tiểu tử thúi. Chúng ta là đến xem cháu nội bảo bối của chúng ta.” Lý Hải Vi liếc xéo con trai nói. Nhìn quanh nhà không thấy bóng dáng Tần Phong, Lý Hải Vi lớn tiếng hỏi Lâm Vũ Mặc: “Tiểu tử thúi, cháu nội bảo bối của mẹ đâu?”

“Ha ha ha, mẹ, mẹ cũng quá nóng lòng rồi. Cháu nội bảo bối của mẹ còn ở trong bụng mẹ hắn không chịu ra!” Lâm Vũ Mặc hứng thú nói.

“Ba hoa!” Lý Hải Vi cưng chiều, trợn mắt nhìn con trai một cái.

Bà đi lướt qua Lâm Vũ Mặc, đẩy của phòng ngủ của Tần Phong ra. Lúc này, Tần Phong đang xấu hổ vì mới vừa rồi cự tuyệt Lâm Vũ Mặc mà trốn trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài, cung kính chào hỏi hai trưởng bối: “Bác trai, bác gái, khỏe.”

Lý Hải Vi vừa nhìn thấy Tần Phong, lập tức hưng phấn chạy đén trước mặt cô, trong mắt tràn đầy vui sướng quan sát Tần Phong từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vui mừng.

“Mẹ, đừng nhìn nữa, cho dù mẹ có nhìn nữa, cháu nội bảo bối của mẹ còn chưa ra thì Tiểu Phong Nhi của con đã xấu hổ muốn chui xuống đất rồi.” Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm Tần Phong vào trong lòng, cưới nói với mẹ hắn.

“Hừ! Mẹ tới xem cháu nội bảo bối của mẹ còn cần con quản sao?” Vu Hải Vi bất mãn nói. Bà kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, lôi cô tránh xa con trai bà. “Cô hầu gái, tới đây để bác xem nào. Ai nha! Thật là càng xem càng đáng yêu. Con trai, các con nên nhanh chóng kết hôn đi. Mẹ không thể chờ đợi được nữa muons thành bà rồi.”

“Tuân lệnh! Mẹ!” Lâm Vũ Mặc hướng lão mẹ chào theo kiểu quân đội, sảng khoái gật đầu đồng ý.

“Ngày mai con sẽ tìm công ty tổ chức hôn lễ, chọn ngày thật tốt, giúp các con tổ chức một hôn lễ thật long trọng.” Lý Hải Vi híp mắt, hưng phấn nói.

“Bác gái, không cần gấp gáp như vậy chứ!” Tần Phong ngượng ngùng nói.

“Đến lúc nào rồi mà còn gọi mẹ là bác gái? Nên đổi cách xưng hô, nhanh lên một chút, cô hầu gái, gọi mẹ một lần mẹ nghe thử xem.” Lý Hải Vi vỗ nhẹ tay nhỏ bé của Tần Phong, mong chờ nhìn cô.

Tần Phong xấu hổ, không biết gọi thế nào cho phải, cô thẹn thùng nhìn Lâm Vũ Mặc cầu cứu.

“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, em nghe theo lời mẹ đi. Mau gọi mẹ đi.” Lâm Vũ Mặc đi tới, ôm vai Tần Phong, tà mị dựa vào bên tai Tần Phong nói.

“Mẹ.” Tận Phong nhẹ nhàng hô một tiếng, sau liền ngượng ngùng vùi vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.

“Hi hi hi, đúng là cô con dâu tốt.” Lý Hải Vi cười hưng phấn.

Người một nhà cùng ngồi trên ghế Salon, chỉ thấy Lý Hải Vi cười nói vui vẻ, không ngừng nói về các công việc cần chuẩn bị cho hôn lễ.

Tần Phong vẻ mặt hạnh phúc rúc vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, nhìn Lý Hải Vu hòa ái ngồi ghế đối diện, trong lòng tràn đầy cảm động. Từ nay về sau, cô cũng có ba mẹ rồi. Ba mẹ của Lâm Vũ Mặc cũng là ba mẹ của cô, cô không còn là cô nhi không có người thương, không có người yêu nữa. Cô rốt cuộc cũng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.

“Tiểu Mặc, dù sao bây giờ con cũng nên chuyển về nhà đi. Con không định để cô hầu gái tiếp tục vì con chuẩn bị ba bữa cơm, dọn dẹp phòng chứ?” Lâm Ngạo nhìn con trai nói.

Ông biết đây là lý do duy nhất có thể khiến cho Lâm Vũ Mặc chuyển về nhà ở. Nếu không, cứ theo cá tính cố chấp của nó, căn bản sẽ không chịu về. Làm hại lão bà hắn mỗi ngày đều lo lắng không yên, không biết Tiểu Mặc ở bên ngoài có làm ăn được không, có sống thoải mái hay không?

“Được rồi, ba mẹ, mấy hôm nữa con sẽ cùng Tiểu Phong Nhi chuyển về nhà. Đến lúc đó phải nhờ mẹ chăm sóc Tiểu Phong Nhi rồi.” Lâm Vũ Mặc cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi mang thai, phản ứng của Tiểu Phong Nhi nghiêm trọng hơn so với người bình thường rất nhiều, làm hắn vô cùng lo lắng, sợ cô ở nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm. Vậy thì không bằng mang cô về nhà lớn. Có mẹ hắn làm bạn, Tiểu Phong Nhi sẽ an toàn hơn.

“Thật tốt quá!” Lý Hải Vu hưng phấn hét ầm lên. “Ngạo, chúng ta đi thôi, đi tìm công ty tổ chức hôn lễ chuyển nghiệp nhất, an bài lễ kết hôn đi.”

“Ừm.” Lâm Ngạo cưng chiều kéo tay Lý Hải Vi, nói với con trai: “Tiểu Mặc, chúng ta đi đây.”

“Vâng, làm phiền cha mẹ rồi.” Lâm Vũ Mặc cười hì hì lấy lòng rồi.

Sau khi tiễn ba mẹ, Lâm Vũ Mặc ôm Tiểu Phong Nhi đi vào trong phòng, đặt cô ngồi xuống giường, rồi hắn lại mở tủ quấn áo, lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong túi áo tây trang, ẩn cười đi tới bên cạnh Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, về sau, trên người em chỉ có thể mang quà tặng của anh, không được mang đồ của bất kì nam nhân nào khác.”

Lời nói của Lâm Vũ Mặc khiến trong lòng Tần Phong thoáng qua một tia khổ sở. Khuyên tai ngọc Đường Chá đưa cô đã bị Lâm Vũ Mặc mang trả lại cho Đường Chá rồi. Cũng đúng, cô đã không còn tư cách mang cái khuyên tai ngọc đó nữa rồi, dù sao đó cũng là món quà Đường Chá muốn tặng cho vợ tương lai của hắn, là vật quy nguyên chủ. Chỉ là cô mang theo nó nhiều năm như vậy, bây giờ ra có chút không nỡ.

Nhìn Lâm Vũ Mặc thân mật đeo dây chuyền kim cương vào trên cổ cô, trong lòng Tần Phong ngũ vị tạp trần. Cô không phân rõ, mình rốt cuộc là nên vui mừng hay là nên đau lòng.

Lâm Vũ Mặc nhìn món quà hắn cẩn thận chọn lựa đang đeo trên cổ cô, gương mặt thỏa mãn. Hắn rốt cuộc đem bệnh căn lớn nhất trừ bỏ. Mỗi lần cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ, viên khuyên tai ngọc kia luôn làm tim hắn nhói đau, mà bây giờ, vật kia đã không còn, trên người Tiểu Phong Nhi chỉ còn mang vật định tình của hắn. Bây giờ, cô là của hắn, chỉ là của hắn mà thôi.

Hắn không muốn có bất kì kẻ nào chia sẻ Tiểu Phong Nhi với hắn.

Lâm Vũ Mặc thỏa mãn ôm Tần Phong, vừa hôn, vừa nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phong Nhi, nói em yêu anh.”

Tần Phong nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của hắn như là chấp nhận, cô đã lựa chọn hắn, như vậy cô nên toàn tâm toàn ý thương hắn. Hai tay cô chậm rãi vòng lên ôm chặt cổ hắn, dịu dàng nói: “Mặc, em yêu anh, em sẽ yêu anh cả đời.”

Nghe được lời nói của cô, trong lòng Lâm Vũ Mặc mừng như điên, xem ra hắn đã quá đề cao Đường Chá rồi, người Tiểu Phong Nhi yêu vẫn chỉ có Lâm Vũ Mặc hắn. Đường Chá không còn là uy hiếp của hắn nữa đi?

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Mặc hôn càng thêm kịch liệt. Nụ hôn của hắn mang theo lửa nóng, đủ để cháy lan ra cả đồng cỏ, thiêu đốt lý trí Tần Phong, khiến cho trong lòng cô chỉ còn sự tồn tại của hắn, không nhớ nổi bất cứ chuyện gì nữa.

Hai người yêu nhau, thật sự có thể thuận lợi bên nhau sao? Bọn họ thật sự có thể mãi hạnh phúc như thế này đến hết quãng đời còn lại sao?

Cuộc sống rất dài, lại tràn đầy biến cố.
Bình Luận (0)
Comment