Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 67

Ngồi trên máy bay, Tần Phong mở TV nhỏ trước ghế ngồi ra, chỉ thấy TV đang phát một tin tức

Nội dung đại khái là như vậy: Sáng nay, tổng giám đốc Tề xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc Thẩm, xảy ra tranh chấp với tổng giám đốc Thẩm, hai người đánh nhau. Thời điểm hai người đang đánh nhau túi bụi thì cảnh sát ập tới, bắt giữ hai người vì tội buôn lậu. Tổng giám đốc Tề còn mang tội danh bí mật trộm 5 tỉ vốn lưu động của Thẩm thị, cảnh sát đã kết hợp với vụ việc ban đầu để lập án điều tra. Mà hôm nay cũng xảy ra một chuyện kì lạ, các trang web lớn đều bị hacker xâm nhập, tất cả các trang đều có tin đó, chính là sự kiện Tề thị và Thẩm thị buôn lậu.

Nghe xong tin tức này, Tần Phong hài lòng dựa lưng vào ghế.

“Cha, mối thù của cha, Phong Nhi đã báo được hơn phân nửa, người ở dưới suối vàng có thể yên tâm nhắm mắt.” Tần Phong nói thầm trong lòng.

Tần Phong cô nhất định sẽ đáp trả đến người cuối cùng!

"Mặc, tạm biệt! Từ nay về sau, hai chúng ta ai đi đường nấy. Sẽ không bao giờ… gặp lại nhau nữa sao?” Tần Phong suy nghĩ, trên mặt cô cũng không tìm được nụ cười vui vẻ nữa.

Lâm Vũ Mặc bị Tần Phong vứt bỏ ở trên giường thì thế nào rồi?

Còn chưa mở mắt, Lâm Vũ Mặc đã đưa tay ra sờ bên người, đến khi sờ không thấy Tiểu Phong Nhi của anh thì mới giật mình mở to mắt. Giường đệm trống rỗng, nhiệt độ lạnh như băng, khiến anh sợ hãi.

"Tiểu Phong Nhi!" Ngay cả dép anh cũng không kịp xỏ, chỉ vội mặc một cái quần rồi chạy ra khỏi phòng ngủ. Tìm bóng dáng của cô ở khắp nơi, sau đó anh mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

"Tiểu Phong Nhi đi đâu rồi? Tại sao cô ấy không ở nhà?" Lâm Vũ Mặc dùng sức vò đầu mình, khổ sở nói. Anh không dám nghĩ cô có thể lại bỏ anh đi, chỉ luôn lừa gạt anh. Cô sẽ trở lại, đây là nhà của cô, cô không về nhà thì còn có thể đi đâu?

Anh sẽ chờ, chờ cô trở lại.

Người anh đợi đã đến nhưng không phải cô, mà là Trần Bưu đầy hào hứng.

Lâm Vũ Mặc ngồi ở trên ghế sofa đến ngẩn người, đột nhiên nghe được từng đợt chuông cửa dồn dập, vì vậy anh vội vàng chạy về phía cửa. Vừa mở cửa vừa hưng phấn hô to. “Tiểu Phong Nhi, em đã về!”

Lời còn chưa nói hết, đã thấy rõ người trước mắt. Thì ra người đến không phải là cô, mà là bang chủ bang Thanh Phong – Trần Bưu.

"Lâm Vũ Mặc? Sao anh lại ở chỗ này?" Trần Bưu không hiểu hỏi. Ánh mắt của anh quét qua lồng ngực trần trụi của Lâm Vũ Mặc, nhìn đầu tóc rối bời kia, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Không phải lão đại còn hận Lâm Vũ Mặc lắm sao? Tại sao lại ở chung với anh ta?

"Tôi là chồng của cô ấy, tôi không được ở chỗ này sao?" Lâm Vũ Mặc nhướn mày nói.

Trong lòng anh, Tiểu Phong Nhi đã sớm là vợ mình.

"Chồng? Ha ha ha, tổng giám đốc Lâm có vẻ đã quá tự mãn rồi. Tôi nhớ là cô ấy chưa bao giờ chấp nhận anh.” Trần Bưu mỉa mai nói.

"Không chấp nhận thì như thế nào, hôn lễ của chúng tôi cũng được trực tiếp truyền hình. Kiếp này, Tiểu Phong Nhi chỉ có thể là vợ tôi." Lâm Vũ Mặc vô cùng tự mãn nói.

"Thần kinh! Hôn lễ chỉ có một người vẫn được coi là hôn lễ sao? Tôi thật sự thấy thương tâm giùm anh." Trần Bưu vừa nói, vừa nhìn vào trong. "Phong Nhi đâu rồi?" Trần Bưu không tìm thấy Tần Phong, lo lắng hỏi Lâm Vũ Mặc.

"Tôi cũng không thấy cô ấy. Sáng sớm dậy đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu.” Lâm Vũ Mặc thất vọng nói. Anh tưởng rằng sẽ đợi được cô, nhưng bây giờ anh cũng không còn tự tin được nữa.

Trần Bưu vừa nghe, trong lòng giận dữ. Anh nắm lấy cổ áo của Lâm Vũ Mặc, mặt không vui, hỏi. "Lâm Vũ Mặc, nói cho tôi biết, có phải anh đưa lão đại đi hay không?"

"Không phải! Tôi…" Lâm Vũ Mặc còn chưa kịp nói chuyện đã bị Trần Bưu đấm một cú vào mặt. Lâm Vũ Mặc làm sao có thể chịu thua thiệt, lập tức đánh trả.

Hai người càng đánh càng hăng, không ai muốn chịu thiệt.

Cho dú là hai người đàn ông mạnh mẽ, trải qua một lúc đánh đấm kịch liệt, họ cũng mệt mỏi ngồi xuống đất, thở hổn hển dữ dội.

Trần Bưu trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái, khó chịu nói: "Lâm Vũ Mặc, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Đều tại anh làm tổn thương lão đại, sau còn vô liêm sỉ đến tìm cô ấy. Hừ!"

"Tôi không cần sự tha thứ của anh! Tôi cần đi tìm cô ấy." Lâm Vũ Mặc buồn bực nói.

"Vậy anh còn sững sờ ở đây làm gì? Sao không nhanh chóng đi tìm đi?" Trần Bưu lạnh lùng khiển trách.

Nghe được lời nói của Trần Bưu, lúc này Lâm Vũ Mặc mới tỉnh ngộ lại.

Đúng vậy, ở chỗ này chờ đợi cơ bản là vô ích. Anh phải nhanh chóng hành động, mặc kệ tiểu cô chạy trốn tới nơi nào, anh cũng sẽ tìm cô về.

Vừa chạy tới cửa lớn, anh liền đụng trúng chị Vương vừa mua thức ăn trở về.

"Ai da!" Chị Vương giống như rất đau, than nhẹ một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.

"Ôi! Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi, tại tôi không có thời gian, cho nên không để ý nhiều, mong chị tha thứ cho tôi.” Lâm Vũ Mặc lập tức khiêm nhường nói xin lỗi đối phương.

"Thôi, thôi! Nếu anh không có thời gian, tôi cũng không trách anh, anh mau đi làm chuyện của mình đi.” Chị Vương dọn dẹp rau dưa rơi đầy trên đất vào giỏ.

"Cảm ơn!" Lâm Vũ Mặc hết sức cảm kích nói, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng Đường Chá và Tần Phong trốn đi, có thể để Lâm Vũ Mặc dễ dàng tìm thấy sao?

Nhìn con trai uống rượu một mình, vốn là Lý Hải Vi muốn trách cứ nhưng đều nuốt vào bụng. Bà thở dài, ngồi xuống bên cạnh con trai.

"Tiểu Mặc, con tìm thấy cô dâu bảo bối của mẹ, rốt cuộc đã nói xin lỗi chưa? Làm sao còn để cô ấy chạy mất?” Lý Hải Vi quan tâm hỏi.

"Nói xin lỗi? Con chỉ nói cô ấy đừng giận con" Lâm Vũ Mặc mở miệng nói.

"Đừng giận con? Đây là lời xin lỗi của con sao?" Lý Hải Vi chống nạnh nhìn chằm chằm con trai. "Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con đần độn thế này? Đừng nói con vừa thấy mặt người ta đã đè người ta xuống giường chứ?”

"Mẹ, cô ấy vốn là vợ của con, con ở chung một chỗ với cô ấy như vậy, có gì không đúng sao?” Lâm Vũ Mặc lộ vẻ lúng túng nói.
Bình Luận (0)
Comment