Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 73

"Con yêu tinh kia! Cô cười cái gì? Còn không cút cho tôi!" Mã Diễm Lệ bị nụ cười trên mặt Tần Phong chọc tức, thẹn quá thành giận nói..

"Mã Diễm Lệ, cô đừng quá phận! Nếu cô dám bất kính với Phong Nhi, đừng trách tôi trở mặt!" Gương mặt tuấn tú của Đường Chá lạnh xuống, mỗi câu nói đều ngụ ý uy hiếp Mã Diễm Lệ.

Mã Diễm Lệ nghe được lời Đường Chá nói, có chút khiếp đảm trốn vào trong ngực Đường Thanh Vân, uỷ mị nói: "Thanh Vân, em thật đáng thương, người nào cũng có thể trèo lên đầu em ngồi hết."

Đường Thanh Vân bị lời nói của Mã Diễm Lệ trêu chọc. Lòng ông trở nên tức giận, lớn tiếng quát con trai: "Đường Chá, nói xin lỗi dì ngay."

"Hừ!" Đường Chá hừ lạnh một tiếng, ôm Tần Phong ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dịu dàng dỗ cô ăn.

"Phong Nhi, nếm thử chút cháo đi, xem có hợp khẩu vị của em không. Anh đặc biệt phân phó đầu bếp nấu cho em đó." Đường Chá thổi nguội một thìa cháo, dịu dàng đưa đến bên môi Tần Phong.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong khẽ mở ra, nuốt cháo trong thìa, cô cười duyên gật đầu một cái: "Đường Chá, ăn ngon lắm."

“Em thích thì ăn nhiều vào." Đường Chá tiếp tục đút cho Tần Phong, giống như hoàn toàn không để cha và mẹ kế đang ngồi đối diện vào mắt.

"Phản, thật là phản rồi! Cái thằng nghiệt tử này!" Đường Thanh Vân bị tức đến cả người run rẩy. Bị con trai xem như không khí, mặt mũi của ông còn có thể để đâu được nữa? "Đuổi cô ta ra ngoài! Đứa bé trong bụng cô ta, Đường Thanh Vân vĩnh viễn cũng không thừa nhận! Cô đừng có vọng tưởng đến chuyện sẽ lấy con trai tôi, tôi không chấp nhận! Con còn muốn là con trai của Đường Thanh Vân, thì ngoan ngoãn chia tay với cô ta. Đuổi cô ta đi, cha không muốn nhìn thấy mặt cô ta!"

Đường Chá ưỡn ngực, hướng về phía ông Đường nói: “Cha, nếu như cha đuổi Phong Nhi đi, vậy thì xem như đã đuổi con đi!"

"Con cho rằng cha không dám sao?" Ông Đường bị con trai ép đến đường cùng, căm ghét nói.

"Vậy thì tốt, cha, con và Phong Nhi sẽ rời khỏi cái nhà này. Từ nay về sau, con sẽ không bước vào nửa bước, trừ phi cha có thể tiếp nhận Phong Nhi." Đường Chá đứng lên, kéo Tần Phong đi ra bên ngoài.

"Con! Nghiệt tử! Thằng con bất hiếu!" Đường Thanh Vân luôn miệng la lối, nhưng cũng chẳng ngờ sự việc lại đến nông nỗi này.

Ông chỉ có thể đứng nhìn con trai mình dẫn con nhỏ chết tiệt kia ra khỏi cổng lớn. Nhìn bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, không them ngoảnh lại, Đường Thanh Vân hoảng lên. Ông tóm lấy tay Mã Diễm Lệ nói: "Cô còn không mau đi giữ Đường Chá lại cho tôi!"

"Được! Được!" Mã Diễm Lệ đành phải nghe lời, vội vã đứng lên, đuổi theo.

"Đường Chá, cậu đứng lại, cha cậu muốn cậu trở về!" Mã Diễm Lệ thở không ra hơi đứng trước mặt Đường Chá và Tần Phong, nói với Đường Chá.

"Cô nói cho cha tôi biết, coi như ông ấy mất đứa con trai này đi." Đường Chá lạnh lùng nói xong, kéo Tần Phong lại tiếp tục đi về phía trước.

"Đứng lại!" Đột nhiên nghe được giọng nói tức giận của ông Đường. “Cha đồng ý với thỏa thuận của con thì sao?"

Ông Đường vẫn không thể bỏ con mình được, ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, làm sao có thể cắt đứt quan hệ với nó? Hiện tại ông chỉ có thể tạm thời đồng ý thỏa thuận với Đường Chá, về phần cô gái kia, từ từ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết sau.

"Cha muốn con trở về, một tuần sau, con sẽ cử hành hôn lễ với Phong Nhi. Cha không đồng ý, con quyết không trở về." Đường Chá đưa ra yêu cầu với cha mình.

"Được, cha sẽ cho người chuẩn bị việc kết hôn của con." Ông Đường cắn răng gật đầu đồng ý.

Lúc này, trên mặt Đường Chá mới hiện ra vẻ tươi cười, anh dắt tay nhỏ bé của Tần Phong, dịu dàng nói: "Phong Nhi, chúng ta về nhà thôi."

Tần Phong gật đầu một cái.

Về chuyện hôn lễ của cô và Đường Chá, cô đương nhiên hi vọng sẽ có được sự chấp thuận của người lớn. Nếu như bác Đường cố ý muốn tách cô và Đường Chá ra, cô cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Cô biết mình phải tự chủ.

Buổi chiều, Đường Chá hứng thú đưa Tần Phong đi xem áo cưới và chụp ảnh cưới. Bởi vì Tần Phong mang thai, cho nên họ chỉ chụp những bức ảnh chính và áo cưới cũng phải rộng rãi, thoải mái nhất. Mặc dù thế, khi buổi chụp ảnh kết thúc, Tần Phong cũng rất mệt mỏi.

Biết cô sắp không kiên trì được nữa, Đường Chá ôm lấy cô, thân thiết nói: "Phong Nhi, mọi chuyện đã hoàn thành, chúng ta về nhà thôi."

"Ừ." Tần Phong cười nói.

Đường Chá quả thật coi cô như đóa hoa trong nhà kính, chỉ sợ đụng sẽ hỏng ngay, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ khiến cô bị thương. Sự cẩn thận ấy khiến cho cô vô cùng cảm động.

Kể từ khi Tần Phong gật đầu đồng ý kết hôn, Đường Chá liền mãnh liệt yêu cầu Tần Phong phải đeo đôi khuyên tai ngọc của anh. Anh còn tự mình giúp cô đeo, dịu dàng cười nói: "Phong Nhi, về sau nhất định không được tháo nó xuống. Đây là biểu tượng chứng minh tình yêu của chúng ta, em đã là vợ của anh. Em bảo vệ nó, đồng nghĩa với việc em bảo vệ tình yêu của chúng ta. Phong Nhi, anh yêu em!"

"Đường Chá!" Tần Phong rất cảm động.

Vài ngày sau, tất cả báo chí đồng loạt đăng tin thiếu gia tập đoàn Đường thị sẽ kết hôn với nữ cô nhi tên Tần Phong. Trong lúc nhất thời tin tức này đã tạo thành một trận chấn động. Dân chúng đều ví von bọn họ với câu chuyện hoàng tử và Lọ Lem.

Không biết đám phóng viên sao lại thần thông quảng đại như vậy, thậm chí ngay cả chuyện bọn họ từng học chung và mọi chuyện ngày bé đều biết rõ. Viết đoạn chuyện xưa thành câu chuyện cảm động lòng người, chính là một bạch mã hoàng tử gặp gỡ một nữ cô nhi, vừa thấy đã yêu, tạo nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn. Chuyện quá khứ của bọn họ nằm trong tay phóng viên lại biến thành một giai thoại tình yêu, khiến cho nhiều cô gái vô cùng cảm động. Họ cũng hận không thể là nữ chính trong câu chuyện đó như Tần Phong, được người lạnh lùng như Đường Chá yêu.

Bài báo này không chỉ dừng lại ở việc phát hành ở Canada, mà nó còn trở thành giai thoại trong cộng đồng người Hoa.

Ngày này, Lâm Vũ Mặc đang ngồi ăn điểm tâm sáng, thói quen của anh là vừa ăn vừa xem báo. Đột nhiên ánh mắt của anh bị tấm ảnh ngọt ngào trên bài báo làm cho hấp dẫn.

Hai tay anh run rẩy mở tờ báo ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tiêu đề bài viết: "Câu chuyện của bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem". Đọc xong bài báo trên, Lâm Vũ Mặc tức giận đấm một quyền lên bàn: "Đây không phải là thật! Làm sao Phong Nhi có thể sẽ gả cho Đường Chá? Trong bụng cô còn đang mang đứa bé của tôi, cô lại dám để người khác làm cha của con tôi! Tôi không cho phép!"

Anh đứng lên, vội vã dọn dẹp hành lí, vừa dọn dẹp, vừa khổ sở tự lẩm bẩm: "Tiểu Phong Nhi, em thật nhẫn tâm, lại dám bỏ anh đi như thế! Anh sẽ đi ngăn cản hai người, quyết sẽ không để cho hai người được lấy nhau!"

Xách theo hành lí đơn giản, Lâm Vũ Mặc vội vã chạy tới sân bay. Anh lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn hai mươi giờ nữa là đến hôn lễ của Tần Phong và Đường Chá, không biết anh có để kịp để ngăn cản không nữa.

Ngồi ở phòng chờ, anh đột nhiên nhớ đến một thứ gọi là điện thoại. Tiếp điện thoại xong, trên mặt Lâm Vũ Mặc lộ ra nụ cười tà mị, bộ dáng của người chắc thắng.

"Ha ha ha! Thật là trời cũng giúp tôi! Đường Chá, xem hai người có vui vẻ được không?" Lâm Vũ Mặc không hề hoảng hốt nữa, ngược lại tràn đầy tự tin nở ra một nụ cười sâu xa.
Bình Luận (0)
Comment