Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 82

Những đứa bé khác đều có cha, chỉ có cô là không có. Ở nhà trẻ, có bạn còn bắt nạt cô, nói cô là đứa bé không có cha. Nếu chú ấy là cha cô, tại sao bây giờ mới xuất hiện? Chẳng lẽ là vì cha không thích Khả Nhi sao?

“Khả Nhi! Bảo bối của cha!” Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái vào trong lòng. Lời nói của Khả Nhi khiến lòng anh vừa chua vừa chát. Nếu như có thể, làm sao anh lại không muốn ở bên cạnh con gái. “Tâm can bảo bối của cha, không phải cha không nhớ con, mà là mẹ con bỏ đi, chạy trốn khiến cha không tìm được. Cha rất nhớ hai người, nếu biết hai người ở chỗ này, cha đã sớm tới.”

“Có thật không? Không phải cha không cần Khả Nhi sao?” Đôi mắt Lâm Khả Nhi hi vọng nhìn Lâm Vũ Mặc. Cô bé sợ những gì cha nói chỉ là lừa gạt, sợ chớp mắt một cái, cha liền biến mất không thấy!

“Khả Nhi, sao cha lại không nhớ con chứ? Cha rất nhớ con, rất yêu con.” Lâm Vũ Mặc đau lòng ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái, mặc cho bi thương xâm nhập vào tim.

Nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không làm Tiểu Phong Nhi tổn thương, nhất định sẽ canh giữ bên người Tiểu Phong Nhi và Khả Nhi, bảo vệ họ, làm chỗ dựa cả đời cho hai người anh yêu thương nhất.

“Cha!” Lâm Khả Nhi lúc này mới hài lòng ôm cổ của Lâm Vũ Mặc, hôn một cái thật nhiệt tình trên mặt anh.

“Bảo bối!” Tình cảm sâu nặng giữa hai cha con cũng tự nhiên lộ ra.

Đúng lúc này, một tiếng chuông cửa vang lên, Tần Phong vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đi ra ngoài mở cửa.

“Chị Tiểu Phong, tặng chị.” Thẩm Kiệt đưa cho cô một bó hoa hồng đỏ to, nhiệt tình ôm lấy cô nói: “Chị, đây là lần cầu hôn thứ 99 rồi, gả cho em được không?”

“E hèm!” Lâm Vũ Mặc nghe Thẩm Kiệt nói vậy, không vui hừ nhẹ một tiếng. Thẩm Kiệt lúc này mới nhận thấy trong nhà có người đàn ông khác.

“Lâm Vũ Mặc?” Thẩm Kiệt nhìn thấy anh thì ngây ngẩn cả người. Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh ta tới đón chị Tiểu Phong trở về sao?

“A! Ngài Thẩm mới tới. Mời vào.” Lâm Vũ Mặc làm ra bộ dáng chủ nhận, hướng Thẩm Kiệt nói. Ưu thế của hắn theo đà vượt lên trên Thẩm Kiệt.

Lâm Khả Nhi vừa thấy người tới là cha Thẩm cô bé thích nhất, lập tức thoát khỏi vòng ôm của Lâm Vũ Mặc, chạy tới trước mặt Thẩm Kiệt. Cô bé đưa một đôi tay nhỏ bé non nớt ra, nói với Thẩm Kiệt: “Cha Thẩm, bế!”

Thẩm Kiệt lập tức bế Lâm Khả Nhi lên, âu yếm nói: “Tiểu Khả Nhi, hôm nay có ngoan không? Có giúp mẹ không?”

Lâm Khả Nhi lập tức gật đầu lia lịa nói: “Có ạ, Khả Nhi rất ngoan. Khả Nhi còn giúp mẹ chiêu đãi khách.”

“Chiêu đãi khách?” Thẩm Kiệt không hiểu nhìn Lâm Khả Nhi.

Chỉ thấy cô bé lắc cái đầu nhỏ nói: “Chính là chú này, chú ấy nói chú ấy là cha con.”

“Ồ! Thì ra đây mới là “khách” đấy!” Thẩm Kiệt vì lời nói của Lâm Khả Nhi mà khẽ cười, cậu còn cố ý nhấn mạnh chữ “khách”. Cậu muốn thị uy với Lâm Vũ Mặc, muốn nói cho Lâm Vũ Mặc biết, trong lòng Lâm Khả Nhi, Lâm Vũ Mặc anh ta chỉ là một người khách.

Quay ra nhìn Lâm Vũ Mặc một chút, Lâm Khả Nhi nhếch khóe miệng, ngọt ngào nói: “Chẳng qua, con vẫn thích cha Thẩm nhất, cha nhất định phải làm cha của con.”

Thẩm Kiệt nghe vậy mừng rỡ không thôi, Tiểu Khả Nhi thật là đáng yêu. Cậu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của Tiểu Khả Nhi, vừa hôn vừa nói: “Cha Thẩm nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để cho Tiểu Khả Nhi thất vọng.”

“Khả Nhi, tới đây!” Lâm Vũ Mặc bất mãn nhìn tiểu bảo bối của anh thân mật như vậy với Thẩm Kiệt, trong lòng bèn không vui. Khả Nhi sao lại thích Thẩm Kiệt hơn anh, làm sao có thể như vậy? Ngộ nhỡ Tần Phong nghe lời Tiểu Khả Nhi nói, gả cho Thẩm Kiệt, vậy anh phải làm thế nào?

Không được, anh nhất định phải đoạt lại tình cảm của Tiểu Khả Nhi. Bảo bối của anh sao có thể nhận tình địch làm cha?

“Con không muốn!” Lâm Khả Khi nhìn khuôn mặt lo lắng ảo não của anh, le lưỡi một cái, làm mặt quỷ. Cha dữ như vậy, bé không thèm để ý tới cha! Trừ phi cha cũng thương cô giống như cha Thẩm, nếu không, hắc hắc, đừng trách cô không nhận!

“Tiểu Phong Nhi, tới đây!” Thấy con gái bất động, Lâm Vũ Mặc liền chuyển mục tiêu sang Tần Phong.

“Thẩm Kiệt, mau vào thôi, cơm đã làm xong rồi, chỉ chờ em tới thôi đấy.” Tần Phong không thèm để ý đến anh, ngược lại cười nói với Thẩm Kiệt.

Ba người vừa nói vừa cười đi vào phòng ăn, lưu lại Lâm Vũ Mặc ão nảo đứng trong phòng khách, không ai để ý.

Đây là chuyện gì a? Vợ cùng con gái của anh đều hướng về phía tình địch!

Thẩm Kiệt thả Tiểu Khả Nhi xuống ghế, theo Tần Phong vào bếp giúp một tay. Sau khi hai người bưng hết đồ ăn ra, Tần Phong mở đôi mắt to vô tội nói với Lâm Vũ Mặc: “Lâm Vũ Mặc, sao anh còn chưa đi?”

Lâm Vũ Mặc giận đến trợn to hai mắt, bất mãn nhìn ba người giống như người một nhà ngồi ăn cơm. Đột nhiên anh nở nụ cười: “Ai nói anh phải đi? Tiểu Phong Nhi, em làm nhiều món ngon như vậy, anh không ăn quả thật là lãng phí. Anh nghĩ hôm nay anh nên ở lại giúp em xử lí chúng mới phải.”

Lâm Vũ Mặc nói xong liền nghênh ngang ngồi vào bàn ăn. Không đợi Tần Phong đồng ý, anh đã cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nướng lên, vừa ăn vừa than thở không dứt: “Ngon quá! Thật là ngon quá! Anh rốt cuộc lại được ăn những món ăn do Tiểu Phong Nhi nấu.”

Nhìn bộ dáng người kia thật giống như đã đói bụng mấy chục năm, Tần Phong không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ. Anh vẫn bá đạo như vậy, năm năm rồi, một chút thay đổi cũng không có.

“Kiệt, em mau ngồi đi. Nếu không lát nữa chỉ sợ không còn gì.” Tần Phong cười nói. Nhìn bộ dạng Lâm Vũ Mặc ăn như hổ đói, chỉ thiếu chưa cho cả bàn thức ăn này vào bụng.

“Ừm, chị Tiểu Phong, chị cũng ăn đi.” Thẩm Kiệt cười, cùng Tần Phong ngồi xuống.

Hai người bọn họ ngồi chung một chỗ làm trái tim Lâm Vũ Mặc đau nhói. Anh không cam lòng đứng lên, đi tới ghế bên trái Tần Phong, ôm Tiểu Khả Nhi lên, sau đó ngồi xuống. Sau khi đặt con gái lên đùi, Lâm Vũ Mặc bừng bừng khí thế nói: “Tiểu Khả Nhi, cha bón cho con.”

“Hi hi hi, cha, con không phải đứa bé nữa.” Lâm Khả Nhi cười xấu xa nói. Cha muốn ngồi gần mẹ cũng không cần tìm lí do như vậy chứ? Lại xem cô là đứa bé ba tuổi.

Lâm Vũ Mặc xấu hổ cười, lập tức nói: “Tiểu bảo bối, cha thích ôm con.”

Nói xong, anh còn chủ động gắp một miếng nhỏ thức ăn, lấy lòng cô con gái nhỏ: “Khả Nhi, ăn nhiều vào. Cha không biết con thích ăn gì, con tự mình chọn nha. Không thích ăn thì để lại cho cha.”

Có người phục vụ, Lâm Khả Nhi rất mừng rỡ. Cô chỉ vào món ăn cách cô xa nhất nói: “Cha, con muốn ăn cái đó.”

“Được, cha gắp cho con.” Lâm Vũ Mặc cười, gắp thức ăn cho con gái. Vừa gắp còn không quên thị uy trừng mắt nhìn Thẩm Kiệt một cái.

Thẩm Kiệt còn chưa có phản ứng gì, Tần Phong đã lên tiếng, cô gắp một miếng thức ăn thả vào bát Thẩm Kiệt, cười dịu dàng nói: “Kiệt, đây là món em thích nhất, em phải ăn nhiều vào, nếu không công việc bận rộn như vậy, sao chịu nổi?”

Lâm Vũ Mặc thấy vậy, ghen tị cong môi lên nói với Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, đó cũng là món anh thích ăn nhất, anh cũng muốn.”

Tần Phong hếch cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Muốn sao không tự mình gắp?” Anh muốn cô phục vụ anh, nằm mơ đi!

Lâm Vũ Mặc giận đến ngực cũng phập phồng, bất mãn nhìn Tần Phong.

“Anh Lâm, muốn ăn gì thì tự gắp đi! Dù sao nhiều món ăn như vậy, chúng tôi cũng ăn không hết.” Thẩm Kiệt khẽ cười nói. Cậu nghiễm nhiên dùng giọng điệu của nam chủ nhân nói với Lâm Vũ Mặc.

“Hừ!” Lâm Vũ Mặc hừ lạnh một tiếng, tức giận gắp một tiếng thức ăn to, nhai ngấu nghiến như muốn làm cho hả giận. Phản ứng của anh làm cho ba người còn lại đều buồn cười.

“Cha, Khả Nhi gắp cho cha!” Lâm Khả Nhi cười nói. Cô bé vươn cánh tay nhỏ bé non nớt ra, gắp một viên tôm chiên đưa tới khóe miệng Lâm Vũ Mặc.

Lâm Vũ Mặc cảm động há mồm nuốt xuống, anh ôm chặt cô con gái bé bỏng, cảm động nói: “Tiểu bảo bối của cha thật ngoan. Cha rất yêu con.”

“Hi hi hi, Lâm Khả Nhi con là mỹ nhân người gặp ngươi yêu nha! Người nào gặp qua con cũng đều yêu con đấy!” Lâm Khả Nhi kiêu ngạo nói.

“Đúng, tiểu bảo bối của cha là tiểu công chúa ai gặp cũng mến, nếu ông bà nội nhìn thấy con, không biết sẽ vui mừng thế nào đây?”Lâm Vũ Mặc cưng chiều xoa đầu bé con nói. Mấy năm nay, mẹ anh sắp đem lỗ tai anh mài chai. Ngày ngày, bà đều ghé vào lỗ tai anh nói phải tìm cháu nội bảo bối cùng con dâu của bà về.

“Ông bà nội? Cha, con có ông bà nội sao?” Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Nguyên tưởng rằng cô bé ngay cả cha cũng không có, hiện tại chẳng những có cha, mà ngay cả ông bà nội cũng có. Cô bé cảm thấy mình thật hạnh phúc!

“Đương nhiên là có. Bọn họ rất mong đợi được nhìn thấy Tiểu Khả Nhi về nhà.” Lâm Vũ Mặc gật đầu, cười hỏi: “Khả Nhi, con có muốn về nhà gặp ông bà nội không?”

“Có, con muốn đi!” Lâm Khả Nhi hưng phấn vỗ tay nhỏ bé nói: “Cha, chúng ta đi luôn bây giờ có được không?”

Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong đang yên lặng ăn cơm sau đó cười nói với con gái: “Tiểu bảo bối, cha cũng rất muốn dẫn con đi gặp ông bà nội, nhưng phải có sự đồng ý của mẹ. Nếu mẹ không đi, cha cũng ở lại. Bởi vì cha không thể rời bỏ mẹ, cha muốn cùng mẹ ở chung một chỗ. Nếu như mẹ đồng ý theo chúng ta về nhà, cha mới có thể mang theo Khả Nhi về thăm ông bà nội nha!”
Bình Luận (0)
Comment