Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 13

"Hừm... Tôi không dám đảm đương." cô ta cười ra tiếng, hạ thấp mặt xuống, thong thả ung dung nhìn móng tay của mình, trong con ngươi nói là không được biểu hiện sự ghen tuông ra, nếu không phải con trai (Mạc Duy Uyên) đối với cô vô ý, cô cũng sẽ không nghĩ hết biện pháp gả cho cha hắn.

"Hừ." Ông nội Mạc hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng làm ra một dáng vẻ hiền lành từ trong túi móc ra một bao lì xì thật mỏng đưa tới (nhỏ mọn, tiền nhiều mà cũng keo), nữa cười nữa giỡn: "Tôi nha, ví tiền tương đối hẹp, cũng chỉ có lòng đối với con dâu như con."

Trong lời nói có lời gì, ông nội Mạc đảo mắt qua một cái, càng thêm tràn đày khinh bỉ.

Cô ta lại không ngần ngại chút nào, cô vốn là một ngôi sao, nghĩ hết mọi biện pháp, rốt cuộc lại gả cho cha Mạc Duy Uyên. Ông nội Mạc lại xem thường trò diễn xuất, ca hát của minh tinh, ca sĩ; chưa từng nhìn cho cô với sắc mặt tốt, dần dần, cô cũng nghỉ ngợi lấy lòng của ông nội Mạc.

"Cám ơn." Mộc Tuyết Nhu nhận lấy bao lì xì, nhét vào trong túi, tinh thần không yên theo Vị Di đi đến chỗ người kế tiếp.

Bởi vì ông nội Mạc có ý tốt đối với cô, cho nên sau mấy phòng lớn vẫn không biểu hiện sắc mặt gì với cô, chỉ là hết sức lạnh nhạt.

Thời điểm đến gặp chi thứ hai, rốt cục cũng có người gây khó khăn, nãy giờ đều là chiến trường của phụ nữ...

"Tôi nghe nói, mới vừa rồi Duy Uyên đưa con về nhà gặp người thân đúng không." Người nói chuyện là vợ của con trai thứ hai, đã là phụ nữ trung niên, nhưng chăm sóc rất tốt thoạt nhìn bất quá chỉ vừa bốn mươi tuổi.

Cô ta thân mật cầm tay Mộc Tuyết Nhu đang có chút mất hồn: "Nghe nói ông bà thông gia bổng nhiên cáu kỉnh, ôi chao, không nghĩ đến bên thông gia lại coi tiền là rác rưởi, coi phú quý như mây trôi, thật đúng là..."

Mộc Tuyết Nhu sắc mặt bổng trắng rồi xanh, trong lòng bỗng nhiên đau xót.

"Chỉ có điều đáng thương cho vợ của Duy Uyên." Cô thương tiếc vỗ vỗ tay Một Tuyết Nhu, dịu dàng nói: "Này, ông thông gia cũng là đau lòng cho con, nói ra mấy lời nặng nề, đều là con cái, cha mẹ đều đau, con phải thông cảm nha"

Cô ta từng câu từng chữ, nhìn như là an ủi, kì thực đều là dùng dao găm hướng đến lòng cô mà đâm.

"Vâng, con biết." Mộc Tuyết Nhu nhịn được rung động và nước mắt, khéo léo đáp trả.

"Này, bên ngoài đối với con có chút hiểu lầm, không quan trọng, thím cũng là người trong nhà, trong lòng đều hiểu rõ Tuyết Nhu. Cái này, ông bà thông gia tính khí cao quý sinh con gái tự nhiên cũng có tính cách hơi cao, thím đây liền thích người như vậy". Lời này ý nói Mộc Tuyết Nhu không chịu gả cho Mạc Duy Uyên, tình nguyện bỏ trốn cùng Chu Thế Thanh.

Trong lúc nhất thời, trong phòng lớn sắc mặt bậc cha chú của họ Mạc đều không tốt.

"Được rồi, nói nhiều như vậy!" Con trai thứ hai của ông nội Mạc đúng lúc mở miệng.

Cô ta vỗ vỗ miệng mình: "Ai, cái miệng này, vừa mở miệng liền không dừng lại được, đáng đánh, đáng đánh." Vừa nói vừa cười híp mắt từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp, "Thím thấy Tuyết Nhu không có đồ trang sức đeo tay nào nên đưa cho con một bộ"

Vừa nói vừa dự sát vào mẹ kế của Mạc Duy Uyên: “Chị Mật Nhi à, chị cũng quá qua loa, cho dù ví tiền hẹp đi nữa, cũng nên nhớ đến mặt mũi của nàng dâu phải không?"

Mặt của Lý Mật Nhi nhất thời được coi như là đẹp mắt, đây không phải nói cô hẹp hòi cộng thêm ghen tỵ Mộc Tuyết Nhu được gả cho Mạc Duy Uyên đó sao, còn kèm theo lời châm chọc cô gả cho cha Mạc, người mà tuổi tác so với cô còn lớn hơn nhiều?

Lý Mật Nhi cười đến căng da mặt, "Sao có thể chứ tiền này, lúc trước đều chuẩn bị cho hôn lễ của Duy Uyên. Lúc trở về thì đau lòng vì da mặt khô khan, sợ bị thời gian vô tình để lại dấu vết, nên đi thẩm mỹ viện chỉnh lại, tôi cũng đau lòng đấy."

Cô ta kéo kéo da mặt, châm chọc cô lớn tuổi đây.

"Nói đủ chưa?" Ông nội Mạc không nhịn được mà hét lớn một tiếng, "Vị Di, giới thiệu tiếp"
Bình Luận (0)
Comment