Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 20

"Ý tứ của cô khá tốt nhỉ" mẹ Chu tức giận đến cả người run rẩy, càng nhìn Mộc Tuyết Nhu càng cảm thấy chán ghét, ban đầu còn cảm thấy cô ta tốt, trải qua những lời báo chí nói nhất định là thật, loại phụ nữ này bà tuyệt đối không cho phép con trai mình gặp lại cô ta.

Bà đẩy con trai mình ra, không chút lưu tình mà vung cây chổi lên đánh Mộc Tuyết Nhu

"Bác gái...." Mộc Tuyết Nhu đứng tại chỗ mặc cho mẹ Chu phát tiết những đau khổ trong lòng.

Con trai bị thương cự tuyệt nằm ở trong bệnh viện, cả ngày đau khổ mà uống rượu đến mê man, bà làm mẹ một chút biện pháp cũng không có.

Đều là lỗi của bà, vừa mới bắt đầu không nên ngầm cho phép con trai mình cùng Mộc Tuyết Nhu ở một chỗ....

"Mẹ..." Chu Thế Thanh trong tình thế cấp bách liền ôm lấy mẹ mình, gấp gáp quát Mộc Tuyết Nhu "Đi mau"

Mộc Tuyết Nhu tinh mắt nhìn thấy ở bả vai của anh có máy chảy ra, mặt của cô nhất thời trắng bệch, là Mạc Duy Uyên đả thương anh sao?

"Thế Thanh..." Cô hoảng hốt nhìn Chu Thế Thanh, trong lòng quặn đau, cô không muốn rời khỏi anh.

Anh nhìn thấy trên mặt cô đây bi thương và yếu đuối, trong lòng đau nhói, âm thanh mềm mại lại: "Đi trước đi, một ngày nào đó, anh sẽ đến đón em rời đi..." Chờ anh, anh dùng khẩu hình miệng nói một câu.

Mộc Tuyết Nhu trong lòng mềm nhũn, gật đầu một cái, cẩn thận xoay người đi khỏi.

"Tôi cho cô biết, coi như sau này cô cùng cái người gọi là Mạc Duy Uyên không còn quan hệ, tôi cũng không cho phép cô bước vào cửa." Con trai của bà, sẽ có người thích hợp hơn (ờ sẽ có mà người đó làm con trai bà càng thống khổ hơn ^_~)

Chu Thế Thanh lay động, đau khổ gầm nhẹ "Mẹ..."

"Vết thương lại chảy máu, đi bệnh viện xem một chút" Mẹ Chu khẩn cấp nhảy lên, nhìn thấy Chu Thế Thanh đau khổ như vậy, lòng bà cũng đau muốn chết, không thể làm gì khác hơn là mềm mại nói "Đến lúc đó mẹ sẽ suy nghĩ lại, ha....Đi bệnh viện xem vết thương, mẹ đồng ý với con sẽ không đánh cô ta" (có thiệt không hay đến lúc đó lấy gạch ném người ta, mà cũng không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu)

Thấy mẹ Chu thoả hiệp Chu Thế Thanh trong tâm nổi lên mấy phần xấu hổ, ngoan ngoãn gật đầu.

Vậy mà, anh cũng không biết, hành động lần này thay cho Mộc Tuyết Nhu đã đâm một dao thật nặng vào lòng mẹ Chu.

Mẹ Chu ra tay rất nặng, Mộc Tuyết Nhu không để ý nhiều, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, trong lòng cô không khỏi giận thêm mấy phần.

Gọi taxi, cô bảo tài xế chạy đến tổng công ty của họ Mạc.

Người của công ty cũng đã xem báo, ai cũng biết Mộc Tuyết Nhu, không có nói gì liền để cô đi lên.

Nghe nói Mộc Tuyết Nhu đến công ty tìm anh, Mạc Duy Uyên có vài phần bất ngờ. Anh vòng tay qua ngực, trong mắt ẩn chứ sự tức giận nhìn Mộc Tuyết Nhu nói "Như thế nào là lại đến đây?"

Mộc Tuyết Nhu đóng**, ngăn cản hết tất cả ánh mắt tò mò.

Cô khan tiếng, thấp giọng chất vấn: "Có phải anh tìm người đả thương Thế Thanh?"

"Thế Thanh Thế Thanh, cô gọi tên thật là thân thiết." Mạc Duy Uyên đúng lên, đi đến trước mặt cô.

Cô rụt lại nhưng không có lui về phía sau, lạnh lùng nhìn anh, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Cô đi tìm Chu Thế Thanh?" Anh lạnh lùng hỏi, "Còn ôm nhau?"

"Anh phái người theo dõi tôi" Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, không nén được oán hận bừng lên.

"A! Đúng là tôi phái người theo dõi cô, cô có phải hay không cô không muốn làm một người vợ có tự giác của Mạc Duy Uyên này, tin tức hôn lễ lần trước còn chưa đủ kích thích? Muốn cho đám ký giả có cái mới để đăng sao?" Anh cười lạnh.

Trong lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, dù sao bên ngoài danh tiếng của cô cũng không có gì tốt, có thể cho anh ta có chút ngột ngạt cô rất vui vẻ.

Vậy mà khi vui vẻ đi qua, trong lòng của cô là lạnh lẽo vô tận.

"Bây giờ an phận cho tôi, nếu không hắn ta không đơn giản chỉ bị thương ở vai đâu" Anh nhàn nhạt cảnh cáo
Bình Luận (0)
Comment