Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 85

Mộc Tuyết Nhu không được tự nhiên mà lùi về bên cạnh Mạc Duy Uyên, gương mặt đỏ bừng lên khi bị anh ta nhìn chằm chằm vào mình.

Mạc duy uyên cũng không từ chối, chỉ là đưa tay ôm lấy vai của cô, sau đó thản nhiên nói: "Không sao."

Trong mắt Lệ Vũ Phong hiện sự lo lắng gợn sóng, hỏi lại Mạc Duy Uyên: "Cậu chắc chắn?"

Lông mày Mạc Duy Uyên nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xôi, một lúc lâu sau mới một tiếng "Ừ."

Mộc Tuyết Nhu mơ hồ cảm thấy bên trong hình như có nội tình gì đó, mặc dù rất tò mò nhưng cô cũng không hỏi. Dù sao thì chuyện của Mạc Duy Uyên cô cũng không muốn hỏi nhiều.

Cô muốn tìm một cơ hội... để điều tra tung tích của Chu Thế Thanh...

Cô rất nhớ anh. . .Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lúc khổ sở thế này, người cô muốn gặp, vẫn chính là anh...

Anh ở thành phố A này sao. . . . . .

Đang nói chuyện với nhau thì Lý Vĩ Hoa đột ngột đi tới, giọng điệu không hề kiêng nhẫn thúc giục, "Muốn nói chuyện cũ thì không vội, chờ lúc về rồi nói sau cũng không muộn mà."

Lệ Vũ Phong nhìn Mạc Duy Uyên. Anh gật đầu nói: "Đi thôi."

Trước mặt có nhiều chiếc xe đang đậu nhìn vô cùng bảnh bao, xem ra tất cả đều là xe đua. Loại xe này cũng đã được thay đổi nho nhỏ, mấy chiếc xe này họ sẽ không lái vào bên trong nội thành giữa ban ngày ban mặt, chỉ để lúc đua xe mới lấy ra dùng

Mạc duy uyên nhìn một chiếc xe thể thao dáng vẻ có chút cũ kỹ. Anh đi tới bên cạnh chiếc xe đó, dáng vẻ thản nhiên mà ngắm nhìn, không biết là đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau anh xoay người lại, nói với cô: "Lên xe."

Mộc Tuyết Nhu tò mò nhìn anh, sau đó thì gật đầu rồi ngồi vào chỗ ghế lái phụ.

Anh đi vòng qua bên kia lên xe, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, lại còn không thèm thắt dây an toàn. Bổng nhiên anh chợt cảm thấy buồn cười, đưa tay thay cô thắt dây an toàn, còn sờ sờ mặt của cô, "Không cần khẩn trương, tôi sẽ bảo vệ em." Trong mắt của anh còn hiện lên một chút dịu dàng.

Mộc Tuyết Nhu gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu.

Lúc mấy chiếc xe khởi động, đột nhiên trong bầu trời yên tĩnh lại vang lên âm thanh rầm rú vang dội.

"Thật ra thì chơi mô tô càng kích thích hơn. . ." Anh chợt mở miệng, "Tiếng gió gào thét bên tai, còn có cảm giác như đang bay lên, dường như mình đang đến gần thiên đường. . ."

Anh thản nhiên cười: "Chỉ là nó quá nguy hiểm, người trong nhà sẽ không đồng ý cho tôi chơi." Trong lời nói của anh, Mộc Tuyết Nhu đột nhiên phát hiện, thật ra thì anh rất để ý tới cảm nhận của người nhà, chỉ là không biết vì sao mà biểu hiện của anh lại.... lạnh lùng tới vậy.

"Trước kia tôi cũng có rất nhiều chiếc mô-tô số lượng có hạn. Nhưng sau này cũng bán hết đi."

Mấy câu này, dường như anh không muốn để người khác biết chuyện quá khứ vô cùng tốt đã trôi qua.

Trong lòng Mộc Tuyết Nhu có chút ngứa ngáy, rất muốn hỏi anh một câu có phải xảy ra chuyện gì không. Nhưng mà nếu nói ra thì sẽ càng thêm phiền phức thôi.

Lúc cô đang rối rắm có nên hỏi anh hay không thì đột nhiên anh đạt ga, trong chốt lát chiếc xe lặp tức bay ra ngoài.

Cô hoảng sợ mà hét lên một tiếng, nhưng tốc độ của xe cũng không có giảm bớt xuống.

Cô sợ hãi nhìn anh, nhưng anh vẫn trưng ra dáng vẽ bình thường như cũ, vô cùng lạnh lùng, trong mặt hiện lên một tầng sương lạnh. So với thường ngày thì cũng không khác gì nhau.

Lúc này cô mới phát giác, thật ra thì anh vẫn còn rất trẻ, vẫn còn có dáng vẻ hơi trẻ con, nhưng mà sự chính chắn của anh thì lại làm cho người khác cảm thấy an tâm.

Chiếc xe bay lên hạ xuống, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió rào rít mà lướt qua. Phong cảnh hai bên nhanh chóng lùi về sau, cảm giác này thật sự là vô cùng kích thích.

"A a a. . . . . ." Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng hăng hái, điên cuồng mà la to, muốn phát tiết hết toàn bộ sự buồn bực và đau khổ ra ngoài. "Tôi hận anh, hận anh...".

Âm thanh của cô ngập chìm trong gió, bị gió thổi đi xa vô tận. Trong nháy mắt cô thật sự là có cảm giác như mình đã được giải thoát, toàn bộ phiền não của cô đều hoàn toàn biến mất.

"Mạc Duy Uyên, tôi hận anh . . ." Cô nhắm mặt lại, la đến khàn cả giọng.

Khi tới một khúc cua thì tay lái của anh trở nên căng thẳng, nghe được tiếng cô điên cuồng gào thét, gương mặt rùng lên, nhìn còn xinh đẹp hơn so với trước kia.

Anh càng không ngừng vượt qua các chiếc xe còn lại, cuối cùng cũng vươn lên mà dẫn đầu.

Cô la đến mệt mỏi rồi quay đầu lại nhìn anh. Chỉ có như vậy cô mới không bị dọa đến gương mặt trắng bệch.

Thật ra thì cô rất sợ, loại cảm giác kích thích này, không phải ai cũng có thể chịu nổi.

Anh mở mui xe ra làm cho cảm giác khẩn trương tan đi bớt, cũng đồng thời có một chút cảm giác an toàn lan truyền vào.

Lúc chạy tới địa điểm hẹn nhau thì anh không dừng lại mà tiếp tục lái, phía trước là một đoạn đường dài bằng phẳng. Tốc độ của xe cũng dần dần chậm lại, Mộc Tuyết Nhu thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, ôm ngực của mình bình ổn lại nhịp tim đang đập mạnh.

Bỗng nhiên anh kéo cô lại gần mình, chế trụ gáy của cô rồi điên cuồng mà hôn môi.

Cô mở to hai mắt, đang muốn giãy giụa thì đột nhiên ý thức được là xe vẫn còn đang chạy. Cô cũng không dám giãy giụa nhiều, nhưng vẫn căng thẳng chống cự lại.

Anh cạy miệng cô ra, giống như đói khát mà mút lấy bọt của cô, rồi trầm luân với hương vị bên trong.

"Ưm. . . . . ." Có xe. . . . . . Nhìn đường. . . . . .

Cô khẩn trương vô cùng, một lúc lâu sau mới kéo ra được một chút khoảng cách, "Có xe. . . . . . Nhìn đường. . . . . . Ưm. . . . . ."

Thế nhưng anh lại không có ý định buông cô ra, nhưng vẫn tạm thời buông cô ra, cho xe chậm rãi dừng ở một bên, rồi tiếp tục mà điên cuồng hôn cô.

Cô vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác kích thích với cuộc đua xe vừa rồi. Cả người trở nên mềm nhũng, không có sức lực mà kháng cự.

Anh thô lỗ mà cởi dây an toàn ra, thò tay vào bên trong, vuốt ve cơ thể của cô. "Đừng. . . . . ." Cô có chút tức giận, "Mạc duy uyên. . . . . . Anh nhìn cho rõ, tôi là Mộc Tuyết Nhu. . . . . ."

Cô là Mộc Tuyết Nhu, không phải ai khác.

Anh dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh trực tiếp mò vào nơi tư mật của cô, ngón tay xâm nhập vào u cốc mềm mại. Một lần lại một lần ra vào.

Cô vừa vội vừa sợ, "Mạc Duy Uyên, anh làm cái gì vậy. Mau buông ra. . . . . . A. . . . . ."

Anh yên lặng nhìn cô, tay cũng không ngừng lại. Cô bị giày vò đến khó chịu, vùng vẫy không được, chỉ có thể cầu xin anh: " Mạc Duy Uyên, đừng như vậy mà..."

Cơ thể của cô không kháng cự được sự khiêu khích thành thạo của anh, dần dần, từng đợt khoái cảm ập tới. Cô trầm luân mà tiếng vào một đám mây mù trắng xóa. Không chỉ chồng chất mà còn lệ thuộc vào ánh mắt và hơi thở của anh.

Cô bị giày vò đến gần sáng, anh vẫn cố ý lấy tay mà khiêu kích cô. Nhưng lại không hề có hành động thực tế, cô xụi lơ nằm trong ngực của anh mà thở hổn hển, ngắm nhìn mặt trời mọc. Dáng vẻ mệt mỏi mà nhìn vẻ mặt như cũ của anh.
Bình Luận (0)
Comment