Cuối cùng sự chờ đợi được đi chơi cũng đã đến, ai nấy cũng háo hức để được ngắm biển đẹp thế nào.
"Mỹ bà có đem theo đồ chút tắm biển không??" một người bạn ngồi cùng ghế hỏi.
"Không, tôi chỉ thích ngắm biển đẹp cỡ nào, chứ tôi không thích tắm" bà Lê mỉm cười với người bạn ngồi kế bên.
"Bà lúc nào cũng thích giản dị chán chết được" cô bạn có vẻ bất mãn với bà Lê vì trước nay bà luôn cắm đầu vào sách vở, bà chỉ biết có những con số và những con chữ, bà Lê chẳng có tham vọng cũng chẳng có hứng thú gì với những điều xung quanh. Bà chỉ biết học thật giỏi để sao này có thể thoát khỏi cảnh nghèo.
"Này Hưng có có định tắm biển không hay là cũng có sở thích ngắm biển và ngắm mặt trời lặn đây" cô bạn kia cũng không chịu buông tha gì chờm ra phía sau hỏi ông Trần xem có ai còn sở thích quái đản kia không đi biển thì phải tắm chứ hưởng thụ nước biển.
"Tui chỉ thích đàn quanh đốm lửa trên bãi biển thôi, có đem dụng cụ này" ông Trần nói xong giơ cây đàn guitar trong tay lên, chuyến đi này là 2 ngày 1 đêm nên sẽ có party trên biển.
"Woaaa chu đáo quá đấy" trên xe đầy tếng cười nhộn nhịp, họ đều bàn tối nay là gì, có người còn trêu nhau là tối nay ai có người trong lòng thì tỏ tình hết đi. Ai cũng tỏ rõ vẻ thích thú, còn bà Lê thì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xem cảnh vật trên đường đi, ông Trần thì thông qua kính cửa sổ để nhìn trộm bà Lê.
Thế là bãi biển ơi ta đến đây!!!
Thầy cô lớp nào thì quản lớp nấy rồi sắp cho họv sinh chỗ ở, rồi thay đồ đi ra biển.
Mọi người chơi đùa mãi đến tận hoàng hôn xuống mới chịu đi lên bờ thay đồ rồi chuẩn bị cho bữa tối.
Ăn uống xong thì mọi người chơi trò chơi và bắt cặp với nhau, không hiểu sao do định mệnh hay là cố ý mà ông Trần và bà Lê chung một đội. Trò chơi diễn ra suôn sẻ, trong trò chơi sẽ phải nắm tay nhau, buộc hai chân vào nhau để đi đến đích. Hai người nắm lấy tay nhau mà cả hai đều hồi hộp, rồi tim cứ tim loạn xạ cả lên cũng chẳng biết vì sao, chơi đùa vui rồi thì cùng nhau ngồi lại đàn và hát lên những bài tình ca thật hay thật lãng mạn, bà Lê cũng hoà mình vào bài nhạc của ông Trần đàn lên những nốt nhạc nghe thật mê người, nghe thật mượt mà, dễ đi vào lòng và, đã đi vào lòng bà Lê. Bà không hiểu sao tim đập từng hồi khi những nốt nhạc vang lên, cảm giác hơi ấm của người đần ông kế bê phà vào lòng bà, ôi thật ấm áp.
Và rồi bà đã lén nhìn lên khuôn mặt của ông Trần gương mặt này thật dễ nhìn vậy mà trước đây bà Lê chưa hề để tới lấy một lần.
"Hay quá! Hay quá! Hưng đàn tiếp mấy bài đi, đàn hay thế mà lại giấu nghề nha" một thanh niên vỗ vai của ông Trần khen lấy khen để, rồi đột nhiên ông quay lại nhìn bà Lê và cười nụ cười thật ngọt, làm bà Lê thẹn thùng đỏ cả mặt.
(Haizzzaunóichứ hôì xưamớicódụthẹnđỏmặt, chứbâygiờaicũngchaihếtrồi hihi) "Mỹ!!!!" bà Lê đang đi ra biển xa chỗ mọi người ca hát kia, tìm một chỗ đá ngồi lên nghĩ nhưng cảm giác khi nãy là sao, chợt có người gọi, làm bà không suy nghĩ được gì.
"Sao bà ra đây ngồi tromg đó không vui sao" ông Trần rất ga lăng cầm theo cả áo khoác để choàng cho bà Lê được ấm.
"Thế ông chạy ra đây làm gì??" chưa nói xong thì ông Trần lấy áo khoác choàng lên người bà, làm bà hết hồn mà lại ấm áp.
Hai người trò chuyện với nhau thật, hình như hai người rất hợp nhau thì phải nói một hồi lại cười cười rồi lại nói, mãi lo nói chuyện mà quên phải quay lại lớp khiến cho ai cũng lo lắng đi tìm hai người.