Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1072

Chương 1072

“Ha ha, cảm ơn cậu Anna.”

Mười lăm phút sau, Cố Tịch Dao vội vàng kéo vali xuống thang máy.

Lúc cô tới trước quầy lễ tân trả phòng, cô mới nhận ra rằng Bắc Minh Quân đã giúp cô làm xong mọi thủ tục rồi.

Cô vừa chạy ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Bắc Minh Quân đã đậu bên đường.

Chiếc xe đã được lau chùi rất sạch sẽ, như thể chiếc xe đầy bùn đất chật vật chạy ra từ bụi cây vào đêm qua đã biến mất rồi.

Chiếc xe bóng loáng đến mức làm người khác líu lưỡi.

Làm nhiều người đi đường đều dừng bước ngắm nhìn.

Nhất là người đàn ông lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc đang ngồi trên ghế lái, càng thu hút nhiều ánh mắt mến mộ hơn.

Cô kéo vali đi tới, cơn gió lạnh vào sáng sớm thổi tới, làm cô kéo cổ áo lại theo bản năng.

Lúc nãy cô vội vàng rửa mặt, không kịp chải tóc, chỉ tùy ý chải một chút rồi xõa sau vai.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông ngồi trong xe đã mở cửa xe, rồi đi thẳng tới chỗ cô.

Vẻ mặt anh rất lạnh lẽo.

Đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lẽo đó đang lạnh lùng liếc nhìn cô.

Rồi anh không nói một lời đã xách vali trong tay cô bỏ vào cốp xe.

Sau đó anh xoay người mở cửa xe ra, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Em lên xe đi!”

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh đều lạnh lùng, không có biểu cảm gì.

Như trở về lúc trước, trở thành tảng băng ngàn năm, không ai có thể làm anh tan chảy được.

Mặc dù cô không hề xa lạ gì với vẻ mặt này của anh, nhưng không biết tại sao, mũi cô vẫn hơi chua xót.

Tối qua người đàn ông ôm cô vào lòng, thương yêu hôn môi cô, liên tục muốn cô gọi anh là ông xã, thật sự là anh sao?

Hôm nay là ngày đầu tiên trong sáu ngày kết hôn đó.

Cũng may, giấc mộng này sẽ kết thúc nhanh thôi…

Cô không dám chậm trễ, vội vàng chui vào xe.

Dọc đường đi, chiếc xe chạy vững vàng trên đường chính.

Anh đeo một đôi găng tay màu đen, luôn im lặng tập trung lái xe.

Bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt.

“Cái đó… nghe Trình Trình nói, thằng bé và Dương Dương đã đi học rồi…” Cô tìm một đề tài, thử xoa dịu bầu không khí trong xe.

Đôi mắt thâm thúy của anh vẫn tập trung nhìn về phía trước, chứ không nhìn cô. Anh vẫn im lặng không trả lời cô: “…”

“Ha…” Cô cười hơi mất tự nhiên: “Dạo này bọn trẻ vẫn ngoan chứ? Tôi nhớ bọn trẻ quá… Đợi lát nữa quay về, tôi nhất định phải nấu một bữa thật ngon cho bọn trẻ.”

“…” Anh vẫn không nói gì.

Chỉ sợ đây là cặp nam nữ kỳ lạ nhất trong thế kỷ này.

Rõ ràng không phải vợ chồng, nhưng lại có một cặp song sinh.

Bình Luận (0)
Comment