Chương 1078
Cố Tịch Dao bĩu môi không vui: “Anh không thể nhẹ tay chút à? Tôi không phải người không có tay chân!”
“Tất nhiên rồi! Nhưng tay chân em chậm như rùa!” Anh hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng lên xe, sau đó liếc nhìn cô nói: “Em thắt dây an toàn vào.”
Rầm, anh đóng cửa xe lại rồi khởi động xe.
Chậm rãi lái xe rời khỏi bệnh viện thành phố S.
“Tay chân chậm như rùa gì chứ? Anh đang chê tôi chậm chạp à?” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng vô ích.
Vì anh không hề nhìn cô.
“…” Mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, góc cạnh khuôn mặt làm người khác vừa yêu vừa hận!
“Anh đúng là người khó hiểu!” Cô ngồi xuống, chậm rãi thắt dây an toàn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Sớm biết anh tới bệnh viện không phải để thăm mẹ tôi, mà chạy tới để tiêm, vậy sao anh không nói sớm! Thật là, tôi đâu phải người không nói lý lẽ… Chuyện anh bị sói quào bị thương cũng đâu phải chuyện nhỏ! Tôi chưa từng thấy người nào có thể kéo dài như anh… Tối qua thì không đi tiêm… cứ khăng khăng kéo dài tới giờ…”
Cô càng nói càng nhỏ.
Nhớ tới sự nóng bỏng và điên cuồng của anh tối qua, mặt cô nhất thời đỏ bừng.
Cuối cùng cô còn không sợ chết nói một câu: “Không biết tối qua anh có phát bệnh dại không nữa…”
Đuôi mày anh khẽ giật.
“… Trời ơi, vậy có khi nào tôi cũng bị lây bệnh không?” Cô bất giác ý thức được một vấn đề rất đáng sợ: “Có phải tôi cũng nên đi tiêm một mũi không?”
Lần này ngay cả khóe miệng ông Quân cũng giật giật!
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô như đang nhìn một con ngốc.
Cô không biết một khi đã nhiễm bệnh dại thì không bao giờ được như người bình thường à?
Thế mà người phụ nữ này dám xem người có thể lực và tinh lực dồi dào như anh là người đang phát bệnh dại?
Xem ra người phụ nữ thật sự ‘làm’ không đủ rồi!
Ông Quân suy nghĩ, đợi quay về thành phố A rồi, anh sẽ xử lý cô thật tốt, để cô hiểu rõ, thế nào mới là truyền nhiễm!
“Này, Bắc Minh Quân, anh phải nói cho rõ, rốt cuộc là tại sao anh lại bị sói quào? Hơn nữa, anh chạy tới chỗ nào mà chọc sói vậy? Anh đừng nói với tôi rằng, hôm qua anh đi săn thú nhé?”
Khóe mắt Bắc Minh Quân liếc nhìn cô, nghĩ tới cảnh tượng đào mộ tối qua, mi tâm anh không khỏi nhíu chặt.
Anh hơi tự giễu nhìn đôi tay bị sói quào của mình.
Anh không thấy đau.
Nhưng không hiểu sao dây thần kinh trong người anh lại căng lên.
Tối qua anh liều mạng nhặt lại chiếc hộp trong bầy sói, đó là chiếc hộp… đựng phần tay chân còn lại của Như Khiết, giờ đang lặng lẽ nằm trong cốp xe phía sau.
Nhưng cô lại không biết.
Bắc Minh Quân nhếch miệng, không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà lạnh nhạt đáp lại: “Số điện thoại đó không phải số giả.”
“Hả?” Rõ ràng cô không theo kịp tiết tấu của anh.
Nửa ngày sau cô mới phản ứng lại: “Anh đang nói số điện thoại mà anh cho cô y tá lúc nãy không phải là số giả à?”