Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 112

Chương 112

“Ồ?” Bắc Minh Quân hơi mím môi, con ngươi thâm sâu không nhìn ra tâm tình gì: “Từ bao giờ mà ba lại hiểu rõ con như vậy?”

“Ba không hiểu rõ.” Bắc Minh Chính lắc đầu phủ nhận: “Ba chỉ đang đánh cược. Con trai, con nếu như chịu ngủ cùng với Cố Tịch Dao, anh trai con cũng chỉ tổn thất hai mươi phần trăm cổ phần của Bắc Minh thị, ba sẽ lấy cái khác bù cho nó. Nhưng con hẳn phải biết, một khi làm vậy, người tổn thất sẽ là con nữa, tất nhiên là cả người phụ nữ bên ngoài của con nữa, con chịu được không? Con cam lòng sao?”

Câu nói của Bắc Minh Chính làm Bắc Minh Quân trầm mặc không nói.

Ông cụ thở dài một hơi, cuối cùng thì vẫn là gừng càng già càng cay, giao hẹn này giữa bọn họ, cho dù ai thắng ai thua thì mục đích của ông cụ chỉ là khiến cho Bắc Minh Quân quên đi người phụ nữ trong lòng kia.

Nhìn biểu cảm của Bắc Minh Quân, ông không khỏi thở dài: “Hai mươi phần trăm cổ phần của anh trai con, con thực sự muốn lấy cho bằng được à?”

“Vâng.”

Bắc Minh Quân kiên định nói, không chần chừ chút nào.

Bắc Minh Chính không đành lòng thở dài, yên lặng nhìn ánh mắt quả quyết của con trai sau đó thì gật đầu: “Đi. Vậy để xem đi.”

Mục đích của mỗi người đều rất rõ ràng, trong bàn cờ này, ai là người chiến thắng cuối cùng, tất cả đều phụ thuộc vào cách mà họ điều khiển quân cờ trong tay…

Sáng sớm nhận điện thoại của mẹ, Cố Tịch Dao liền nhanh chóng đi về nhà.

Vừa mới đi tới cổng thì thấy có một chiếc Audi màu đen đỗ ở đó.

Trong khu chung cư cũ kĩ này loại xe như vậy vô cùng nổi bật.

Cố Tịch Dao liếc qua biển số xe, trong lòng trùng xuống.

Lên nhà.

Cố Tịch Dao mới vào cửa đã nghe giọng nói của mẹ cô Vũ Xuân nhẹ nhàng truyền tới: “Kiệt Đại, ông đừng vội, phỏng chừng Tịch Dao sắp về rồi…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vũ Xuân chưa nói dứt lời, chớp mắt đã thấy Cố Tịch Dao đi vào nhà: “A, Tịch Dao, con về rồi.”

Cố Tịch Dao khẽ đáp lời, ánh mắt liếc tới người đàn ông đang nằm trên sô pha, nhíu chặt mày nói: “Ba, ba đến rồi.”

“Đúng đấy! Tịch Dao, ba con mới ra tù hai ngày trước hôm nay đã đến thăm chúng ta, con xem này ông ấy còn mua rất nhiều thứ đến nữa đấy.” Vũ Xuân chỉ một đống đồ đắt giá trên bàn cười tươi như hoa.

Cố Tịch Dao tỉ mỉ liếc mắt nhìn ba cô, nhớ tới cảnh tượng ngày đó ông ta nhục nhã cô ở nhà giam thành nam trong lòng đau nhói. Cô thật sự rất bất ngờ ngày hôm nay ông ta sẽ đích thân tới nhà bọn họ.

“Mẹ, con còn phải đi công tác ở thành phố kế bên, con ở một lát sẽ đi ngay.” Cô ngước mắt nhìn trong phòng, Dương Dương không ở đây có lẽ thằng bé đã đi học rồi, ba cô lại ở đây nên cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Vũ Xuân dè dặt nhìn Cố Kiệt Đại: “Tịch Dao à, ba của con ông ấy…”

“Đi công tác gì chứ, còn quan trọng hơn ăn cơm với ba mày sao?” Cố Kiệt Đại quen miệng làm khó dễ.

Con ngươi u ám hiện rõ vẻ buồn bực không vui.

Cố Tịch Dao cười nhạo, bĩu môi tin nói: “Sao thế, ba hy vọng tôi ăn cơm với ba sao? Tôi cho rằng ông nhìn thấy tôi chỉ sẽ cảm thấy chướng mắt thôi chứ.”

Vẻ mặt Cố Kiệt Đại cực kỳ lúng túng, nhưng ông ta cố gắng nhịn lại, không phát tác ra ngoài. Ông ta chỉ trợn mắt nhìn Vũ Xuân giống như muốn dời lửa giận sang người bà.

Vũ Xuân hơi run lên, có lẽ bà ta cực kỳ sợ hãi ánh mắt hung ác này của Cố Kiệt Đại, thế nên vội vàng làm hòa nói: “Tịch Dao, ba con ngồi tù năm năm rồi, sống trong tù cũng đâu dễ dàng gì, khó khăn lắm mới ra ngoài được, con cứ thuận theo ý ông ấy đi. Hơn nữa… ba con còn có một ít chuyện muốn thương lượng với con.”

Bình Luận (0)
Comment