Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1144

Chương 1144

Cố Tịch Dao biết anh đang tìm bậc thang đi xuống cho qua chuyện, lại cũng biết tính anh nói được làm được.

Dàn xếp ổn thỏa bèn cho cái thang để anh bước xuống.

Cô quay đầu nhìn lên lầu, có ý dùng giọng điệu tức giận nói: “Dương Dương, con mau lăn xuống xin lỗi ba con! Ngày thường mẹ nuông chiều con hư, lần sau còn nghe con nói bậy, cẩn thận mẹ xé mồm con ra!…Nghe rõ chưa!”

Nói xong, vì đảm bảo không sơ sót, liền kéo tay Bắc Minh Quân đi vào phòng khách.

Dương Dương đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, đương nhiên là tâm trạng không tốt, đầu óc vẫn còn khá mơ hồ.

Cậu nghe thấy Bắc Minh Quân đang quát mẹ mình ở phía dưới, tự động muốn đứng dậy hứng chịu thay cho mẹ.

Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của cậu, mẹ cũng không đứng về phía của mình, ngược lại còn đứng ở bên phía của ba người chim.

Lúc nghe thấy là gọi cậu xuống để nhận lỗi, lại nghi ngờ có phải là mẹ của mình đã uống lộn thuốc hay không.

Nhưng mà mẹ đã lên tiếng rồi, cũng không thể không nghe theo.

Cậu phồng má vịn vào lan can đi theo sau lưng của Trình Trình, đi theo sau lưng của cậu là một con vật mập lùn như trái banh, Bối Lạp của Trình Trình.

Đi đến đầu cầu thang, cậu lập tức bị bầu không khí ngột ngạt ở nơi đây nghẹn lại, Trình Trình cùng nhau đi xuống cũng cảm nhận như vậy.

“Mẹ ơi…” Trình Trình cũng không để ý tới Dương Dương, nhanh chóng đi mấy bước đến bên cạnh của Cố Tịch Dao, duỗi ngón tay ra giữ chặt cô lại.

Giờ phút này, bốn người lớn còn có Trình Trình đang đứng ở trong phòng khách, chỉ có Dương Dương đang cô đơn đứng ở cửa phòng khách…

À không, còn có tùy tùng của cậu nữa, là Trái Banh.

Trời trời, cái này không phải là tam đường hội thẩm ở trong phim cổ trang chiếu trên truyền hình đó chứ…

Thân thể nhỏ nhắn của Dương Dương không khỏi run lên.

Lúc đầu thì Trái Banh đi theo Dương Dương, nhưng mà nó có thể nhìn rõ được thế lực ở hai bên không cân bằng.

Nó ngẩng đầu lên ẳng ẳng hai tiếng với Dương Dương (phiên dịch đại khái ý: kêu Dương Dương giải quyết cho tốt, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giành lấy xử lý khoan dung), sau đó nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn, lắc lư cái mông nhỏ bước từng bước đi gần về phía của nhóm người nhiều hơn.

“Này này… Trái Banh, mày có thể có tiền đồ một chút hay không hả, đừng làm phản phản bội tổ chức chứ… có nghe hay không hả… trở lại đây.”

Dương Dương trơ mắt nhìn nó bước từng bước cách mình ngày càng xa… lập tức cảm giác rằng mùa thu đang đến.

Gió mùa thu thổi qua, từng chiếc lá cây rơi trên cơ thể lẻ loi trơ trọi của cậu, cái này đáng thương tới cỡ nào chứ…

Trái Banh đang bước đi ở trên đường, nó lại đang đấu tranh tư tưởng.

Nó đang cố gắng tiêu hủy sức ảnh hưởng của Dương Dương đối với nó, không ngừng an ủi mình là cậu chủ nhỏ Dương Dương à, tôi vẫn chỉ là một con chó mà thôi, một con chó bé nhỏ cũng không thể giúp gì được cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment