Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1215

Chương 1215

Cố Tịch Dao mỉm cười đi tới, xoa đầu hai đứa con trai: “Các con đang nói chuyện gì vậy?”

“Con đang kể với Trình Trình về chiếc xe RV cực ngầu của chú mỹ nhân kia.” Còn không chờ Trình Trình trả lời, Dương Dương đã giành nói trước.

Cố Tịch Dao nghe Dương Dương nhắc tới, cô cũng không nhịn được nhớ tới Noton, người này lại rất thú vị, tự mình lái xe đi du lịch vòng quanh thế giới…

Nhưng cuộc sống như thế không phải là cuộc sống cô muốn. Điều cô càng muốn hơn là một ngôi nhà ấm áp, một ngôi nhà có thể cho cô cảm giác an toàn.

Gió sớm khẽ thổi qua cửa sổ vào phòng ngủ, Cố Tịch Dao rụt chân vào trong chăn.

“Hắt xì…” Một tiếng hắt xì của Dương Dương làm Cố Tịch Dao giật mình tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, chỉ thấy Dương Dương đang ngủ say, nhẹ nhàng gác cánh tay nhỏ nhắn của cậu lên trên người mình.

Cổ ngồi dậy, chỉ thấy chiếc chăn đắp lên trên người Dương Dương đã bị cậu đạp đến cuối giường, bụng lộ ra, phồng lên, hạ xuống theo tiếng hít thở.

Cậu ngang ngược giang hai tay, hai chân thành hình chữ X lớn, chèn Trình Trình tới bên kia giường.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu rồi nhìn lại chăn của Trình Trình chăn.

Sau đó, cô xoay người xuống đất, soi gương chỉnh lại mái tóc dài của mình, thay áo ngủ ra, sau đó rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Cô đảo mắt nhìn qua, trên sô pha đã không có bóng dáng Bắc Minh Quân nữa.

Không ngờ anh lại dậy sớm như vậy. Nhưng anh đi đâu chứ?

Lúc này từ trong phòng ăn truyền đến tiếng chén đĩa va chạm vào nhau.

Cố Tịch Dao đi tới nhà ăn, chỉ thấy trên bàn bày hai hộp giữ nhiệt, bốn cái đĩa đồ ăn sáng được trình bày tinh tế.

Bánh ngọt của Q Bạch, bánh mì thịt Mending óng ánh dầu, bánh nướng cuộn xốp mềm, trắng vàng, còn có bánh ngô nhỏ được làm rất tinh tế.

Bắc Minh Quân đã thay một bộ vest được cắt may thủ công mới, tóc chải gọn gàng không có nổi một sợi rối, có phong cách lại sành điệu.

Anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, cầm thìa uống canh đầy tao nhã.

Hình Uy khoanh tay đứng thẳng bên cạnh anh.

Xem ra, Hình Uy đã chạy tới lúc sáng sớm.

Sau khi Cố Tịch Dao rửa mặt, chải đầu ở trong phòng vệ sinh xong, đi tới phòng ăn.

“Mời cô ngồi.” Hình Uy nói xong lại kéo chiếc ghế ở bên tay trái của Bắc Minh Quân ra.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao không muốn ngồi ở bên cạnh anh. Nhưng Hình Uy đã kéo ghế ra giúp cô, cô cũng không tiện gây khó dễ cho anh ta, đành phải ngồi xuống với vẻ mặt đau khổ.

Sau đó Hình Uy lấy một cái bát, đặt ở trước mặt Cố Tịch Dao, mở ra một hộp giữ nhiệt trong đó. Trong lúc nhất thời, cả nhà ăn đều đầy mùi canh gà thơm tới mức thấm cả vào ruột gan.

Anh ta múc từng muôi vào cái bát đặt trước mặt Cố Tịch Dao.

“Mời cô chậm rãi dùng.”

Hình Uy nói xong đẩy một món điểm tâm về phía bên cạnh Cố Tịch Dao.

“Mùi gì mà thơm thế… Thơm quá, thơm quá đi mất.” Dương Dương cở.i trần, mơ mơ màng màng đi từ trong phòng ngủ ra, cho dù bàn tay nhỏ còn đang dụi mắt, nhưng cái mũi nhỏ của cậu lại nhịn ngừng giật giật ngửi mùi.

Không ngờ cậu theo mùi thơm của canh gà lại đi tới nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment