Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1236

Chương 1236

“Cậu chủ, chúng ta có phải về nhà cô Cố không?” Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Bắc Minh Quân lắc đầu, sau đó dùng giọng nói có phần ủ rũ trả lời: “Quay về nhà cũ.”

Hình Uy khởi động ô tô, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen chở Bắc Minh Quân biến mất ở giữa trời chiều.

Giờ phút này ở nhà cũ, ngọn đèn sáng sáng trưng rực rõ, nhưng ngôi nhà to lớn này lại ít người lui tới hơn thường ngày, có vẻ im ắng lạ thường.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Hình Uy lái xe đi vào.

Sau khi xe của “cậu chủ Bắc Minh” dừng hẳn, một người làm vội vàng chạy ra mở cửa.

Bắc Minh Quân xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà tổ này. Sau đó anh đi vào phòng khách dưới sự dẫn đường của Hình Uy.

Phỉ Nhi ngây người một mình ở nhà tổ nhà Bắc Minh đã một ngày, lấy thân phận vị hôn thê của Bắc Minh Quân để ở trong này, nhóm người giúp việc đều khá kính cẩn và lễ phép với cô ta.

Nhưng làm mẹ chồng tương lai, Giang Tuệ Tâm lại đối xử với cô ta khá lạnh nhạt. Chỉ có lúc ăn sáng trên bàn ăn, thản nhiên nói với cô ta một câu: “Cô đã đến rồi”. Sau đó không còn nói lời nào với cô ta nữa.

Những lúc khác Giang Tuệ Tâm đều ở trong phòng ngủ của mình, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài để hít thở không khí, nhưng phía sau bà ta luôn cầm điện thoại không ngừng nói: “Con, thằng nhóc này, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con không thể trở về một chuyến được à? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện trong nhà hả. Nói cho con biết, đây chính là vấn đề có quan hệ đến vị trị của con ở nhà họ Bắc Minh..”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Thật sự là nhà nào cũng có chuyện khó giải quyết, người nghèo như thế, người giàu cũng như thế.

Từ sau khi Bắc Minh Quân đưa Phỉ Nhi đến nhà họ Bắc Minh thì cô ta không thể liên lạc với anh được nữa.

Thậm chí cô ta hỏi người ở nhà tổ nhà Bắc Minh cũng chỉ nhận được câu trả lời là hai chữ “Không biết.”

Không sao cả, chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào nhà họ Bắc Minh thì tiếp thu loại vắng vẻ gì, cô ta cũng đều chấp nhận được.

Buổi tối, đang lúc Phỉ Nhi một mình nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, chợt nghe thấy dưới nhà có tiếng cửa lớn được mở ra.

Tiếp theo là ánh đèn chiếu lên bức rèm trong phòng cô ta.

Còn có cả giọng nói mà cô ta muốn nghe thấy nhất: “Cậu chủ Bắc Minh.”

Giờ phút này, Phỉ Nhi mừng rỡ như điên, cô ta mặc áo ngủ, mở cửa ra rồi lập tức chạy xuống nhà.

“Quân, anh trở lại rồi.” Lúc này, dùng câu vui quá mà khóc để hình dung tâm trạng của Phỉ Nhi cũng không coi là nói quá, cô ta chạy chậm vài bước, sau đó dang tay ôm chặt Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mày hơi nhíu lại.

Hình Uy chạy nhanh đến bên người Phỉ Nhi : “Cô Phỉ, hôm nay cậu chủ rất mệt nhọc, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói.

Nói xong, anh ta muốn kéo Phỉ Nhi ra khỏi người cậu chủ.

Nhưng lại ngại cô ta mặc áo ngủ, cảm thấy không biết nên xuống tay như thế nào.

Bắc Minh Quân nhìn vẻ mặt khó xử của Hình Uy, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment