Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1243

Chương 1243

Xoay đầu vừa thấy là Vân Chi Lâm, cô mới thở phào một hơi, tức giận duỗi tay đánh một cái vào ngực anh, trừng đôi mắt trong veo như nước: “Anh có thể đừng hù người ta như vậy không!”

Trình Trình và Dương Dương vừa thấy Vân Chi Lâm đến, đứa nào đứa nấy đều nở nụ cười hớn hở.

“Ba Chi Lâm…” Dương Dương gọi một tiếng, duỗi tay ôm lấy chân anh: “Mấy ngày này ba đã chạy đi đâu ạ?”

Vân Chi Lâm cúi người ôm lấy Dương Dương, lại duỗi tay xoa đầu Trình Trình, vẻ mặt bị hàm oan: “Con đừng có vừa ăn cướp vừa la làng chứ. Cái gì mà mấy ngày này ba đã chạy đi đâu, rõ ràng là mấy ngày này mẹ con dẫn tụi con chạy đâu mất.”

Dương Dương cười hi hi: “Tụi con mấy hôm nay ấy ạ, đến Y Gia Lạc của bà chơi, có điều sau đó bà đã lâm bệnh, còn cháy lớn…”

“Dương Dương…” Cố Tịch Dao vội chặn Dương Dương lại, chuyện mấy hôm nay, chuyện sau còn phiền não khó chịu hơn chuyện trước, không nhắc đến còn đỡ hơn.

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao, vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà không nói với anh. Có điều cũng còn may, nhìn thấy tụi em đều mạnh khỏe đứng ở đây, anh đã yên tâm rồi.”

Trước đây Vân Chi Lâm biết một ít về chuyện bất hòa giữa cô Phương và ông cụ Bắc Minh, cuối cùng cô Phương dọn ra khỏi nhà họ Bắc Minh.

Chỉ là không ngờ nhà dột còn gặp mưa đêm, bản thân lâm bệnh không nói, cả Y Gia Lạc mà cô vất vả kinh doanh cũng không còn.

Chỉ có thể nói: Thế sự khó lường.

Vân Chi Lâm ngoái đầu nhìn Lục Lộ vẫn hôn mê như cũ: “Từ sau khi Bắc Minh Quân chuyển dì khỏi thành phố S, thì anh không biết dì đang điều trị ở bệnh viện nào nữa.”

Nói xong, anh ngẩng đầu xem xét xung quanh một chút: “Phòng bệnh VIP, túc trực chăm sóc hai mươi bốn giờ. Nơi này thật sự rất được, điều kiện chữa trị cũng được tính là hàng đầu. Xem ra tên Bắc Minh Quân này cũng coi như có lương tâm, không uổng công em đối đãi với hắn như vậy.”

Cố Tịch Dao thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ bất lực: “Tốt thì ích gì, hiện giờ mẹ cũng còn chưa tỉnh lại.”

Vân Chi Lâm nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nghe nói ông cụ Bắc Minh cũng bị bệnh, cũng nằm ở bệnh viện này.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Ông Bắc Minh nằm ở phòng bệnh gần đây, lúc nãy em đã dẫn tụi nhỏ sang thăm rồi.”

Vân Chi Lâm lấy làm lạ: “Ông cụ Bắc Minh thấy em, lẽ nào không đuổi em ra ngoài sao? Theo anh biết, ông ấy không phải luôn có ấn tượng không tốt với em sao.”

“Ông không đuổi em ra ngoài, ông ghét em là vì trước đây luôn cho rằng em là một người phụ nữ hám tiền, dựa vào con cái để tiếp cận nhà họ Bắc Minh mà thôi. Có điều hiện tại em đã nói rõ ràng với ông, đương nhiên hiểu lầm trước kia đều không còn.” Cố Tịch Dao nói rất thản nhiên.

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Nếu ông cụ Bắc Minh cũng không ghét em nữa, vậy có phải em và Bắc Minh Quân có thể…”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Cứ cho là ông cụ bắc Minh gật đầu, em và Bắc Minh Quân cũng sẽ không ở bên nhau.”

Vân Chi Lâm chau mày, bộ dạng khó hiểu: “Sao vậy?”…

“Chi Lâm, đừng hỏi những chuyện này được không, bây giờ em không rảnh nghĩ đến mấy chuyện yêu đương này. Em chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, chính là mẹ có thể mau chóng tỉnh lại, mau chóng tìm ra là ai đã khiến bà thành như vậy.”

Cố Tịch Dao nói với giọng điệu kiên quyết, thái độ thể hiện cũng vô cùng kiên định.

Vân Chi Lâm cũng biết ý không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment