Chương 1289
“Mẹ ơi, thật đáng tiếc khi mẹ chưa xem “Transformer”, quá xuất sắc luôn. Nhất là khi bọn họ giao chiến, bụi và mảnh vỡ bay tung lên, như sắp đập vào người họ vậy. Tin tin tin tin…” Dương Dương hào hứng đến nỗi vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Khác với Dương Dương, Trình Trình ngồi cạnh Cố Tịch Dao lại không nói tiếng nào.
Từ lúc phim chiếu, cậu đã nhìn thấy ba và mẹ yên lặng đứng trước cửa đợi cậu và Dương Dương.
Khác với nụ cười hạnh phúc trên gương mặt họ khi ở công viên giải trí, lúc này họ lại trở nên trầm lặng hơn nhiều.
Điều này không khỏi khiến cậu lặng lẽ cau mày.
Hình Uy lái xe vô cùng vững, hơn một tiếng sau, xe hơi từ từ lái lên núi, dừng trước biệt thự vốn định tặng cho Cố Tịch Dao ở lưng chừng núi.
Cố Tịch Dao nhìn tụi nhỏ bên cạnh, xem ra đã chơi mệt rồi, lúc này đều đã ngủ khò.
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của tụi nhỏ, Cố Tịch Dao không nhịn được mỉm cười.
Cố Tịch Dao ôm Dương Dương, Bắc Minh Quân ôm Trình Trình xuống xe.
Hình Uy mau chóng mở của dẫn họ đến lầu hai.
Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cẩn thận đặt tụi nhỏ nằm lên chiếc giường nhỏ trong phòng trẻ con, sau đó khẽ khàng đóng cửa.
Đến khi bọn họ quay lại lầu một, thì nhìn thấy Hình Uy đã bày biện xong một bàn ăn hình vuông ở khoảng trống kế bên sofa trong sảnh lớn.
Hai đầu bàn đều bày một cái ghế gỗ tựa lưng cao được chế tác tinh xảo.
Trên bàn ăn phủ khăn trải bàn màu trắng, một dải khăn trải bàn tối màu được trải gọn gàng từ đầu bàn ăn này sang đầu kia, khéo léo nối hai cái ghế thành một tổng thể.
Hai bộ đồ ăn màu trắng được đặt ở hai đầu bàn ăn, một chân nến bằng bạc được chế tác tinh xảo đặt ở giữa bàn ăn, bên trên đang thắp một ngọn nến lung linh.
Ở hai đầu chân đèn, dọc theo hai đầu chính giữa tấm vải, đặt ba chiếc cốc miệng rộng trong suốt từ cao xuống thấp, bên trong là những cây nến đỏ, ánh nến cháy le lói bên trong.
“Mời cậu chủ và cô ngồi vào bàn.”
Sau tiếng gọi của Hình Uy, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao ngồi xuống đối diện nhau.
Lúc này, tiếng nhạc du dương cũng theo đó mà vang lên.
Ánh đèn trong sảnh cũng lần lượt phụt tắt, chỉ có chút ít ánh sáng nhẹ nhàng trên bàn ăn soi sáng cả căn phòng.
Khiến sảnh lớn lạnh lẽo này bao phủ bởi một bầu không khí ấm áp.
Hình Uy mang đến một chai rượu vang quý mà Bắc Minh Quân đã ủ nhiều năm, từ từ rót vào chiếc ly chân cao trước mặt hai người. Sau đó đặt chai rượu lên bàn ăn.
Sau đó, lại bưng lên hai phần bít tết mà anh ta đã chế biến xong.
Sau đó khẽ gật đầu với Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao: “Mời cậu chủ và cô từ từ dùng bữa, tôi xin phép.”
Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi sảnh lớn, đóng chặt cửa.
Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn bít tết Hình Uy làm, không ngờ anh ta có thể có tay nghề khéo léo đến vậy, màu sắc của bít tết nướng vừa tới, kết hợp thêm tiêu đen rải đều trên mặt, hương thơm đồ nướng thoang thoảng khắp xung quanh.
Bên cạnh bít tết, còn trang trí tỉ mỉ cà chua bi, bắp cải tím và một búp bông cải nhỏ, màu sắc đa dạng khiến người ta nhìn đã thèm thuồng.