Chương 1336
Cô gái ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh với đôi mắt to tròn: “Tôi tên là Phỉ Nhi, lẽ nào phải có chuyện mới được tìm anh sao?”
Bắc Minh Quân không có thời gian quan tâm đ ến cô gái này, anh chỉ nói: “Cô không có chuyện gì nhưng tôi lại còn bận rộn lắm. Xin lỗi, không thể trò chuyện với cô được.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta để Phỉ Nhi lại một mình mà rời khỏi công viên.
Từ đó về sau, Bắc Minh Quân đã không thể xóa nhòa cô gái tên Phỉ Nhi ấy ra khỏi cuộc đời mình nữa.
Anh thường xuyên nhận được vài hộp cơm hay mấy thứ khác một cách lạ lùng, hơn nữa thường xuyên gặp mặt ‘Phỉ Nhi’ một cách tình cờ ở những nơi anh thường xuyên đến lui.
Cho đến khi Bắc Minh Quân gặp Đường Thiên Trạch một cách bất ngờ ở Tây Ban Nha.
Bởi vì anh và Đường Thiên Trạch đã có ân oán từ lâu, lần này anh ta đến Tây Ban Nha là để tìm Bắc Minh Quân.
Có một lần anh ngồi một mình trong phòng tự học, đột nhiên gian phòng lại bốc cháy.
Lúc ấy Phỉ Nhi lại xuất hiện một cách bất ngờ, muốn cứu anh khỏi nơi này, chỉ có điều khi ấy lại xảy ra việc ngoài ý muốn, Bắc Minh Quân ra đến bên ngoài còn Phỉ Nhi vẫn còn bị vây trong biển lửa.
Đến khi lửa bị dập tắt, theo như những vết tích để lại, lần hỏa hoạn này là do có người cố ý khơi lên, rất nhiều chứng cứ đều chứng tỏ rằng là do Đường Thiên Trạch làm, vì thế nên Đường Thiên Trạch mới bị cảnh sát Tây Ban Nha bắt rồi bị phán mười hai năm tù vì tội phóng hỏa.
Sau trận hỏa hoạn ấy, Bắc Minh Quân không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của Phỉ Nhi nữa.
Phỉ Nhi đã hy sinh thân mình để cứu minh, rồi mất trong biển lửa.
Anh cảm thấy đây là một món nợ mà mình vĩnh viễn cũng không trả được.
Cho đến khi anh gặp Phỉ Nhi một cách tình cờ, cũng biết rằng Phỉ Nhi đã bị hủy hoại nhan sắc trong lần hỏa hoạn đó.
Bắc Minh Quân cảm thấy Phỉ Nhi có ơn cứu mạng anh, dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng tài nào bù đắp nổi.
Anh nhớ đến lúc ở Tây Ban Nha, Phỉ Nhi từng nói thích anh.
Anh cũng biết với người con gái, dung mạo quan trọng đến mức nào, nếu là thế, anh cũng nên chịu trách nhiệm của người đàn ông, thề hẹn rằng cho dù có thế nào thì anh cũng phải cưới Phỉ Nhi.
“Ê…Bắc Minh Quân, cậu không sao chứ?”
Sau khi nghe thấy Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý gọi mình, Bắc Minh Quân mới sực tỉnh táo lại từ trong hồi ức.
Bắc Minh Quân ngẩng đầu lên, uống cạn sạch chai rượu Weingut Donnhoff rồi vứt xuống mặt đất.
Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha thoải mái, rồi dần dần chìm đắm vào trong hồi ức.
Một lúc lâu sau, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý mới đánh thức anh từ trong quá khứ.
Anh mở mắt ra, nhìn bàn tay của Sở Dung Triết quơ quào trước mặt mình: “Bắc Minh Quân, cậu không sao chứ. Cậu hơi quá đáng đó, hối bọn tớ đến đây cho mau rồi chưa nói được mấy câu mà cậu đã ngủ rồi.”
Bắc Minh Quân duỗi tay gạt tay của Sở Dung Triết sang một bên.
Anh ngồi thẳng dậy rồi nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ông chủ, đã ba giờ chiều rồi.”
Bắc Minh Quân lấy hai tay xoa mặt mình, anh lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhìn Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý rồi đi ra khỏi phòng mà chẳng nói tiếng nào.