Chương 1410
“Người này là tài xế của ông cụ Bắc Minh, chú Khôn, ông ấy mười mấy tuổi thì đã đi theo ông cụ.” Hình Uy nói.
“Tôi biết lái xe mà, thật ra anh ấy không cần phái tài xế tới.” Cố Tịch Dao nghĩ nhà mình nhỏ như vậy, tiền lương bây giờ cũng chỉ đủ dùng, làm sao thuê nổi tài xế.
Hình Uy cũng hiểu băn khoăn của Cố Tịch Dao: “Cô Cố, cô không cần lo, tiền thuê tài xế do ông chủ trả. Chính vì anh ấy biết kĩ năng lái xe của cô không tốt, nên vì an toàn của mọi vẫn nên để chú Khôn lái. Kỹ thuật lái xe của ông ấy rất giỏi, ông chủ học lái xe cũng là do ông ấy dạy.”
Chú Khôn lúc này cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy, cô Cố. Từ sau khi ông cụ Bắc Minh qua đời, tôi cũng không muốn làm phiền cậu chủ. Nhưng cậu chủ không đành lòng để tôi đi, vì vậy mới phái tôi đến chăm sóc con trai cậu ấy.”
Cố Tịch Dao buồn rầu: “Chú Khôn, không phải tôi không muốn nhận chú, chỉ là nhà tôi rất nhỏ, không có chỗ ở.”
Hình Uy vội vàng nói: “Cô Cố, chuyện đó cô không cần lo, chú Khôn mỗi ngày phụ trách đưa đón cô và hai đứa bé, bình thường còn có thể dạy cô lái xe, đến lúc cô học được rồi ông ấy sẽ không ở lại nữa. Trong khoảng thời gian này, chú Khôn vẫn sẽ ở nhà cũ của nhà Bắc Minh.”
Cố Tịch Dao gật đầu: “Đã như vậy, liền làm phiền chú Khôn. Trong khoảng thời gian này chú chờ ở phòng trà nước đi.”
Chú Khôn mỉm cười: “Không sao.”
“Cô Cố, nếu mọi chuyện đã nói xong tôi đi về trước nói với ông chủ, sắp xếp thời gian cho cô và luật sư Vương đi gặp ông chủ, bàn cụ thể về tình huống của vụ kiện.” Hình Uy nói xong xoay người rời khỏi công ty luật của Vân Chi Lâm.
Bắc Mịnh Khởi Hiên đi ra từ văn phòng của Bắc Minh Quân. Anh không về bộ phận thiết kế, mà lái xe đi tới một quán cà phê.
Phục vụ bưng một ly cà phê cho anh ta: “Mời thiếu gia Bắc Minh uống từ từ.”
Anh ta cầm lấy điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
“Thiếu gia Bắc Minh, có việc làm sao?” Người đàn ông đội nón lưỡi trai đang ngồi trong phòng ở tòa nhà đối mặt Bắc Minh Thị.
Bắc Mịnh Khởi Hiên đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện phá camera và bao vây tập đoàn Bắc Minh thị sáng nay, đều do ông làm phải không?”
Người đàn ông đội nón lưỡi trai cười ha hả: “Thiếu gia Bắc Minh, cậu chỉ nói đúng một nửa. Ta chỉ kích động phóng viên đi bao vây tập đoàn Bắc Minh thị. Nhưng biểu hiện của cậu cũng rất tốt ạ, biết lợi dụng cơ hội đả kích Bắc Minh Quân.”
Bắc Mịnh Khởi Hiên nghiêm mặt: “Tôi nói cho ông biết, tôi muốn tiến hành một trận đấu công bằng với anh ta, không phải dựa vào những thủ đoạn nhỏ đó. Hơn nữa như vậy căn bản không thể lung lay địa vị của anh ta.”
“Hiểu rồi, những chuyện còn lại để tôi lo, cậu cứ chờ cơ hội quyết đấu công bằng với anh ta đi.” Người đàn ông đội nón lưỡi trai nói xong liền cúp điện thoại.
Hình Uy về tới văn phòng của Bắc Minh Quân rất nhanh, anh kể lại mọi chuyện ở côn ty luật Vân Chi Lâm cho Bắc Minh Quân nghe.
Bắc Minh Quân ngồi trên ghế, nhìn ngắm cây bút trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Vân Chi Lâm người này, không ngoài dự đoán muốn làm khó tôi.”
Hình Uy vội vàng nói theo: “May mà ông chủ đưa tôi thỏa thuận này để ước thúc anh ta. Chẳng qua anh luật sư anh ta phái thật sự là. ..” Nói tới đây, Hình Uy nhíu mày.
Bắc Minh Quân nhìn ra Hình Uy đang lo lắng cái gì.
Nhưng anh không để ý này đó: “Cậu nhanh chóng sắp xếp thời gian, báo cho họ đến đây bàn về vụ kiện là được rồi.”