Chương 1488
Chủ quản Dư bị kẹt giữa hai chú cháu bọn họ đúng là cảm thấy cực kỳ áp lực. Làm không tốt lại giống như mấy lần trước nữa, cậu chủ Khởi Hiên sẽ làm ầm ĩ đến phòng họp.
“Cốc cốc…”
Trong lúc chủ quản Dư vẫn còn rầu rĩ thì cửa phòng làm việc của ông vang lên tiếng gõ cửa.
Thật ra lúc Hình Uy đi ra ngoài, anh ta vẫn chưa đóng cửa.
Chủ quản Dư ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khởi Hiên đang cầm ly cà phê đứng ở cửa.
Ông ta khẽ cau mày, đúng là lo sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó mà.
“Ha ha, cậu chủ Khởi Hiên đến rồi à? Không biết cậu đến đây có việc gì không?” Vẻ mặt chủ quản Dư mỉm cười cứng ngắc.
Khởi Hiên liên tục dùng thìa khuấy cốc cà phê: “Tôi chỉ là tới để hỏi không biết chủ quản Dư đã nộp thiết kế hôm qua chưa?”
Quả nhiên, cậu ta vẫn là đến để hỏi việc này.
Chủ quản Dư gật đầu nói: “Cậu chủ Khởi Hiên, hôm qua tôi đã nộp rồi, nếu không thì trợ lý Hình mới sáng sớm sẽ không giao đồ về tận cửa đâu?”
“Trợ lý Hình?” Khởi Hiên cũng cảm thấy bất ngờ, lúc nào thì Hình Uy lại có thêm chức vụ này rồi?
“Ồ, chính là như vậy. Hôm nay, chủ tịch Bắc Minh đã thông báo trong cuộc họp.” Chủ quản Dư dè dặt nói. Bởi vì tuy Khởi Hiên là một trong những cổ đông nhưng lại không thông báo cho cậu ta biết.
Khởi Hiên gật đầu: “Là thế à? Vậy thiết kế của ai có vinh hạnh được chủ tịch Bắc Minh chọn trúng vậy?”
“Cậu chủ Khởi Hiên, chủ tịch Bắc Minh đã chọn thiết kế của tôi hơn nữa đã giao đến tập đoàn Gia Thịnh rồi.” Chủ quản Dư vừa nói vừa hồi hộp lo sợ.
Khởi Hiên vừa nghe đã nhíu mày nhưng anh lại hoàn toàn không nổi nóng: “Ha ha, xem ra tay nghề của chủ quản Dư đúng là hơn tôi một bậc rồi.”
Chủ quản Dư nhìn nụ cười trên mặt Khởi Hiên không hiểu tại sao sống lưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh: “Cậu chủ Khởi Hiên quá khen rồi. Hôm qua tôi đã xem qua thiết kế của cậu, thật ra người càng thích hợp được lựa chọn nên là cậu chủ mới đúng.”
“Chọn ai hay không chọn còn không phải dựa vào sở thích của chủ tịch Bắc Minh sao? Bỏ đi, nếu không được lựa chọn vậy tôi sẽ lấy thiết kế của tôi về.” Khởi Hiên cũng không đợi chủ quản Dư đồng ý đã lấy thiết kế ra, sau đó xoay người rời đi.
Khi anh ta ra tới cửa thì quay đầu lại nói một câu: “Tôi có việc đi ra ngoài, buổi sáng coi như tôi xin nghỉ phép.”
Chủ quản Dư ước gì có thể đuổi ông ôn thần này đi ngay lập tức ấy chứ: “Được, được. Cậu chủ Bắc Minh, cậu cứ lo nghỉ đi, không cần phải xin phép với tôi.”
Khởi Hiên bĩu môi, cười khinh bỉ. Ở nơi này còn có ai dám ngăn cản đường đi của anh ta.
Anh ta mang theo bản vẽ, lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị, chạy về phía công ty Gia Mậu.
Khởi Hiên rất không phục cách làm của Bắc Minh Quân. Anh ta cho rằng thiết kế của mình chưa nói đến chất lượng như thế nào nhưng có thể ngang ngửa với thiết kế của chủ quản Dư.
Nếu Bắc Minh Quân đã muốn gạt anh ta ra, vậy thì đích thân anh ta sẽ mang thiết kế đến đó. Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì muốn để cho Bắc Minh Quân đừng xem thường anh ta.