Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1531

Chương 1531

Nói rồi cô ta lại nhìn về phía Trình Trình và Dương Dương: “Hôm nay hai đứa nói với bà nội như vậy sẽ làm bà ấy rất đau lòng. Mau xin lỗi bà nội đi nào.”

Không đợi Trình Trình kịp nói gì thì Dương Dương đã lên tiếng: “Muốn xin lỗi thì cũng là bà xin lỗi mẹ. Bà dựa vào đâu mà chửi bới mẹ chứ? Cô giáo nói rồi, trẻ con chửi bới người khác là một đứa trẻ hư, bà nội chửi bới người khác cũng là bà nội hư.”

Giang Tuệ Tâm tức run người, bà chỉ tay về phía Dương Dương rồi nói với mọi người xung quanh: “Các người nhìn thấy rồi chứ, đây là đứa con do cô ta dạy dỗ đó, không biết tôn trọng người lớn gì cả.”

Phỉ Nhi âm thầm khoái chí, lại tiếp tục châm dầu vào lửa, cô ta nhìn Cố Tịch Dao rồi nói: “Tịch Dao à, dù sao tôi cũng đã là vợ sắp cưới của Quân rồi. Dù có hơi ghen tị nhưng tôi cũng rất cảm ơn cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con trai. Nhưng cô cũng đâu thể vì vậy mà hết lần này tới lần khác đòi hỏi vô lý như vậy, con người anh Quân rất tốt, lại nể tình cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con nên mới hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô. Nhưng chuyện gì thì cũng nên có giới hạn thôi, nếu bây giờ đã nói rõ hết mọi chuyện thì thôi cô cứ ra giá đi, phải làm sao cô mới chịu biển mất khỏi cuộc sống của chúng tôi?”

Cố Tịch Dao nhìn thấy Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi liên tục dồn ép mình như vậy chút cảm tình với hai người đó cũng tan thành mây khói.

Cô đứng yên nhìn bọn họ, vẻ dịu hiền cũng dần dần biến mất. Cô đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy có một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Các người gây đủ chưa? Ba tôi còn chưa đi được bao lâu thì các người đã cãi cọ ầm ĩ rồi.” Bắc Minh Quân vừa nói vừa bước vào cùng luật sư Thẩm.

Anh cau mày nhìn Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Tịch Dao đang tức giận đến đỏ cả mặt.

Những mà bọn họ vừa nói anh đều đã nghe rất rõ. Đến khi hai người họ cùng nhằm vào một mình Cố Tịch Dao thì anh không tài nào chịu nổi nữa.

Anh mà còn không ra mặt thì chắc bọn họ định gây cho tan nhà nát cửa mới chịu thôi.

Sự hiện diện của Bắc Minh Quân làm bầu không khí đang căng như dây đàn tạm thời chùng xuống.

“Hai đứa tạm lên lầu trước đi.” Bắc Minh Quân cũng không trách móc gì Trình Trình và Dương Dương. Một phần là bây giờ anh đang cảm thấy rất bực bội, phần còn lại là vì trẻ con không biết nói dối, những gì chúng nói Dương Dương là những điều chung thật sự thấy và cũng là suy nghĩ thật bên trong.

Con cái bênh vực mẹ là chuyện tất nhiên, không có gì đáng trách cả.

Dương Dương vẫn còn chưa chịu nguôi ngoai, Trình Trình phải ép kéo cậu bé lên lầu.

Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân: “Quân, dì nghĩ con cũng đã nghe thấy hết rồi, vậy con phân xử thử xem, rốt cuộc là dì sai hay là cô ta sai?” Nói rồi bà ta chỉ tay về phía Cố Tịch Dao.

Bắc Minh Quân nhíu mày không nói gì.

Lúc này Cố Tịch Dao cũng nhìn về phía Bắc Minh Quân, tuy bây giờ hai người họ đã không còn quan hệ gì với nhau nhưng cô vẫn muốn nghe thử xem trong lòng anh suy nghĩ như thế nào.

Hình Uy bỗng chen lời, tuy anh ta chỉ là người làm thì không nên lắm chuyện, nhưng anh cũng cảm thấy cứ ức hiếp cô Cố như vậy thì thật quá đáng: “Bà chủ, những đóng góp của bà cho nhà chúng tôi ai cũng biết rõ. Nhưng có một chuyện tôi nghĩ bà đã hiểu làm rồi.”

“Cậu câm miệng cho tôi, chuyện nhà họ Bắc Minh cậu có quyền gì mà xen mồm. Đừng ỷ vào bản thân ở cạnh Quân lâu năm, tôi muốn đuổi cậu ra khỏi đây cũng chỉ cần tốn một câu thôi.” Giang Tuệ Tâm đang vô cùng tức tối, bà ta bây giờ gặp người nào thì liền chửi người đó.

“Ha ha, bà nội nói đúng lắm, chuyện của nhà họ Bắc Minh chúng ta đâu tới lượt người ngoài xen mồm.” Vừa dứt lời thì Bắc Minh Khởi Hiên cũng đã bước vào.

Bình Luận (0)
Comment