Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1576

Chương 1576

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trình Trình và Ngô Tiểu Nhị đều đen lại.

Nhất là Ngô Tiểu Nhị, nhìn dáng vẻ ăn hàng của Dương Dương, trong lòng thực không phục.

Nếu như là một đại ca có thể đánh có thể náo thì mình cũng cam tâm tình nguyện, nhưng lại cứ là một đại ca tham ăn.

Nếu có một ngày theo ba về quê, gặp được đồng bọn của mình thì sao mà nói với bọn họ được.

Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đã không còn sáng tỏ như ban ngày, bốn phía theo thời gian mờ đi. Có điều lúc này còn tốt, mọi người vẫn có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

Không có đèn điện, điện thoại, ghế sô pha hay giường êm.

Tất cả cứ như trở về thời nguyên thủy vậy.

Cố Tịch Dao nhanh chóng đưa Trình Trình và Dương Dương đến bờ sông rửa sạch nấm.

Ngay khi cô đang chuẩn bị xử lý gà rừng, Ngô Lão Nhị liền một tay đoạt lấy: “Cái này để tôi làm, bẩn lắm, cô mặc đẹp thế, nếu làm quần áo bẩn thì thật đáng tiếc.”

Cố Tịch Dao thấy vậy, bản thân cũng không biết nói gì hơn: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Nhìn đám người đang bận bịu bên ngoài, Bắc Minh Quân lại nằm trong lều vải, bây giờ anh không có tâm tư đi ngủ, mà đang suy nghĩ đến việc đối phó với Đường Thiên Trạch như thế nào.

Trước kia anh ta trốn tránh mình, làm cho mình không tìm nổi cái bóng.

Bây giờ anh ta chủ động chạy ra ngoài, nếu tình anh ta tính sổ thì hẳn là một cơ hội khó có được.

Nhưng mà anh ta ở gần Cố Tịch Dao và bọn nhỏ như vậy, nếu mình tùy tiện vạch mặt thì cô và tụi nhỏ sẽ đối mặt với nguy hiểm quá lớn.

Rốt cuộc nên làm gì đây…

Lúc này, Đường Thiên Trạch không vì Bắc Minh Quân xuất hiện mà cảm thấy bất an. Ngược lại, anh ta rất nhiệt tình với hoạt động lần này.

Anh ta mang theo hai người, tìm được nhánh cây và thân cây trong rừng, chồng chúng lên mặt đất bên bờ sông.

Lúc này, mọi người đi trên đường nhỏ, từ xa nghe thấy âm thanh của xe gắn máy.

Ngay sau đó, âm thanh càng ngày càng gần. Tất cả mọi người đều bỏ lại mọi việc trong tay xuống, đồng loạt nhìn về phía âm thanh truyền lại.

Ánh sáng lấp lóe, mấy chiếc xe gắn máy xuất hiện, đều là đời cũ, chỉ có thể thấy được trong phim truyền hình về thời kháng chiến.

“Hiệu trưởng, ông tới rồi.” Đường Thiên Trạch nói.

Người tới đúng là hiệu trưởng và mấy người trong ban giám đốc, lãnh đạo cấp cao trong trường.

Sau khi tắt xe gắn máy, Hiệu trưởng bước xuống xe.

Hiệu trưởng ngồi xe xịn đã quen, hôm nay bị xe gắn máy lắc lư đến thất điên bát đảo.

“Phụ huynh và các em hôm nay đều vui vẻ chứ?” Hiệu trưởng cười nói.

Vẻ mặt Đường Thiên Trạch lộ ra vẻ phức tạp, nhíu lông mày: “Cũng được.”

Hiệu trưởng gật đầu, chỉ vào thùng xe phía sau mô tơ: “Tôi mang đến vài thứ cho mọi người, anh gọi mấy người đến bê đi.”

Bình Luận (0)
Comment